← Quay lại trang sách

❖ 2 ❖

Đêm khuya, tôi ngồi lên taxi đi về phía Phương Trang. Một tuần nay tôi không gặp Lotimy. Tôi thầm nghĩ lần này cô ấy thật sự muốn rời xa tôi rồi. Tôi biết là diễn viên như cô ấy có hàng tá đàn ông. Nhưng tôi khó mà chấp nhận việc cô ấy bỏ rơi tôi. Khi xe chạy ngang qua quảng trường Thiên An Môn, tôi đưa mắt nhìn những con người đang di động trên quảng trường. Trông họ như những chiếc lá mùa đông bị gió thổi rụng không sót một cái. Mùa thu ở Bắc Kinh cũng đã tương đối lạnh. Hôm nay tôi phải gặp được Lotimy, tôi muốn nói chuyện với cô ấy, chúng tôi còn rất nhiều kịch bản hoạt cảnh cần cô ấy diễn, chúng tôi cần phải cùng nhau đi tìm Idaho của chúng tôi. Nhưng Idaho của chúng tôi là một nơi như thế nào? Chiếc taxi từ phố Sùng Văn Môn chạy thẳng về hướng nam. 15 phút sau, tôi xuống xe trên chiếc cầu vượt nằm trong khu Phương Trang.

Tôi tính đi bộ đến chỗ Lotimy. Gió rất lớn khiến tôi phải dựng cổ áo lên. Tôi và Lotimy sau hơn hai năm tốt nghiệp trường sân khấu đều chưa có nhà. Có những lúc chúng tôi phải lấy hoài bão của nhau làm nhà, một ngôi nhà ảo, tạm thời. Tôi dự tính đến chỗ cô trước khi trận gió lớn thổi tới. Dự báo thời tiết tối nay có gió cấp 8.

Tôi đi trên đường phố vắng tanh, không một bóng người. Bốn bề toàn là những dãy cao ốc sừng sững giữa bầu trời tối đen. Chẳng có bóng ma nào trên đường cả, thậm chí tôi còn có cảm giác mình như một người ngoài hành tinh vừa mới đặt chân tới thành phố này. Mỗi tòa nhà đều giống tòa Kim Cang biến dạng, hình như chúng sẵn sàng nuốt chửng tôi vậy. Gió đã bắt đầu nổi lên, tôi vội bước nhanh chân hơn. Thành phố này cũng như Lotimy và tình yêu của cô chưa từng bao giờ tin vào tôi. Nhưng lúc này, tự nhiên tôi muốn được làm nũng, sớm muộn gì tôi cũng phải nhào vào lòng cô ấy để làm nũng thật lâu. Tôi cảm thấy hoàn cảnh của mình lúc này thật bi tráng, nỗi bi tráng của một kẻ làm nghề tự do sống giữa thành phố này.

Tôi đến căn hộ mà Lotimy đang ở mướn. Ở Bắc Kinh mà không có chỗ ở thì cũng giống như một con chó lang thang, bất cứ ai cũng có thể đập cho bạn một gậy. Tôi vừa nghĩ vẩn vơ, vừa gõ cửa. Không người trả lời.

Cửa không khóa, tôi đẩy cửa bước vào và ngửi ngay thấy mùi hương quen thuộc của Lotimy. Nhưng trong nhà đứng đầy người. Tôi nhìn kỹ, họ đều là bạn của tôi, một lũ chuột trong thành phố, những cộng tác viên chính trong ban kịch hoạt cảnh của tôi. Đó là những: Lohan, Magaret, Linka, Geoker, Sibarka, Joana, Trần Hồng và Pepe. Không thấy Lotimy đâu. Tất cả bọn họ đều đứng như những pho tượng, không hề động đậy, hình như họ đang tập trung chú ý đến cái gì đó.

Tôi bước qua và hỏi: “Các bạn của tôi. Các bạn sao vậy? Đang mặc niệm à? Sao không ai lên tiếng?”. Tôi đẩy họ ra và liền nhìn thấy một vũng máu ngay chính giữa chiếc giường của Lotimy, chiếc giường mà thường ngày cô ấy vẫn dùng để nghỉ ngơi. Máu đã biến thành màu đen, nhưng vẫn thoang thoảng một hơi tanh bí ẩn. Tôi cúi xuống sờ tay vào. Bàn tay ướt nhờn nhợt, máu vẫn chưa khô, tôi hoảng lên.

“Màn một vở “Cái chết của cô dâu” chưa hoàn thành, diễn đến đây thôi! Mặc niệm 3 phút kết thúc!” Lohan tóc thắt bím nhìn tôi với ánh mắt vô tình nói: “Chúng ta đi nào!”.

Tôi như một con chó ủ rũ cúi đầu. Tôi không tin máu trên giường là của Lotimy. Cô ấy còn phải đi với tôi tìm ra "Idaho". Cô ấy không thể nào chỉ để lại một vũng máu cho tôi như thế được. Sao cô ấy lại không đủ kiên nhẫn đối với tôi và với cả thế giới này? Tôi vừa đau buồn, vừa căm tức túm lấy cổ áo Lohan. “Cái thằng khốn này. Cô ấy không chết đâu! Mày biết mà, cô ấy đang ở đâu?”.

“Ít ra thì cô ấy cũng có thể bị mất tích. Bình tĩnh đi nào Huko, đừng nóng giận quá! Chúng ta có thể chia nhau đi tìm mà!” Geoker đứng cạnh bên nói.

“Bọn bây đều là lũ chó má lòng dạ sắt đá!”, tôi tức giận chửi toáng lên rồi ngồi phịch xuống giường, đau khổ không nói nên lời. Bọn họ hệt như  những pho tượng bắt đầu động đậy. Đây chẳng qua là một màn kịch sao? Tôi không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Lotimy của tôi có đúng là bị mất tích chăng? Phải chăng cô ấy đã không quay về nữa?