Chương II ❖ 1 ❖
Tôi tin chắc rằng Lotimy chưa chết, lý do duy nhất là tôi yêu cô ấy say đắm. Đối diện với cái thành phố đồ sộ, rộng lớn này thì bất cứ điều gì tôi cũng đều không thể tin được. Tôi gập lại tấm ga giường dính máu của Lotimy, thu lại những di vật của cô ấy. Tôi phải đi tìm nàng. Một mình tôi sẽ cô quạnh bước đi trong thế giới mênh mang này. Bước chân của tôi còn chưa mài mòn hết mọi nẻo trong thành phố. Tôi còn muốn tiếp tục làm nũng với tình yêu của nàng. Qua một khu đèn xanh náo nhiệt, đỏ rực ánh sáng, tôi đi tới Quảng Trường Dương Quang, Trung tâm Bá tước, tới những khu cao ốc hào hoa và rộng lớn... Tôi nghĩ liệu mình sẽ tìm được cô ấy ở đâu đây? Lẽ nào cô ấy đang cùng tôi đóng vai chính của cái vở kịch này? Vở kịch lấy bối cảnh chính là một thành phố Trung Quốc đương thời, chủ đề là cái sự tìm kiếm của tôi. Có lẽ tôi sẽ tìm ra cô ấy, chúng tôi sẽ cùng đóng vai chính trong hoạt cảnh có tên là “Trở về Idaho”, đến lúc ấy, mới có thể coi như chúng tôi đã diễn xong? Đồ đạc mà Lotimy để lại gồm một cây son môi màu đỏ, một quyền sổ ghi toàn những kí hiệu quái lạ và những mẩu đối thoại, một cái khăn quàng màu đỏ rực. Tôi nhớ cô ấy đã dùng chiếc khăn này qua ba mùa đông rồi, nhìn xa nó như một tia lửa nhỏ tung tăng nhảy múa trên vai cô ấy. Tôi đọc qua quyển sổ ghi chép, chắc chắn cô ấy đã từng trải qua rất nhiều đàn ông. Trước nay, chưa bao giờ tôi yêu cầu cô ấy kể cho tôi nghe, nhưng bây giờ, cần phải tìm ra những người đàn ông này, tôi mới có thể lần ra tung tích của cô ấy. Nhưng những người đàn ông này là ai? Họ trốn đâu trong cái thành phố giống như một mê cung này?
Tôi phát hiện trong quyển sổ ghi chép bìa da màu tím của Lotimy chỉ có một số điện thoại duy nhất. Số điện thoại này xuất hiện đến 3 lần, bên cạnh có ghi chú một chữ: “Lâm”. Có lẽ đây là một đầu mối quan trọng trong đời sống riêng tư của Lotimy, tôi liền gọi tới số điện thoại đó.
“Xin chào! Đây là văn phòng nghiệp vụ điều tra dân sự Đường Hán!”.
“Xin vui lòng cho biết các anh làm nghiệp vụ gì?”, chần chừ một lát, tôi hỏi.
“Chúng tôi là một văn phòng thám tử tư, chuyên tiến hành các nghiệp vụ điều tra dân sự do cá nhân cung cấp”. Đầu dây biên kia trả lời.
“Vậy ở đây có vị nào là ông Lâm không ạ?”, hỏi xong, tôi được trả lời ngay bằng câu một khẳng định: “Tôi đây!”.
“Tôi muốn gặp anh, tôi đang gặp rắc rối”. Tôi nói.
“Vậy anh đến đây đi, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau”. Anh ta cho tôi địa chỉ, sau đó hẹn giờ rồi cúp máy.
Lúc này, tôi đoán mò rằng Lotimy có thể đã chết rồi. Biết đâu lại do chính cái tay tên Lâm kia thực hiện? Nghe nói tên họ Lâm là một thám tử tư. Tôi cũng đã nghe nói trong thành phố này đã xuất hiện nghề thám tử tư, nhưng không nghĩ là một ngày nào đó tôi lại phải đối mặt với họ. Tôi nhét một con dao nhỏ vào túi quần rồi vẫy một chiếc xe đi về phía cao ốc Chung Gu.
Tôi lần theo địa chỉ, đi vào một con hẻm phía sau cao ốc Chung Gu, tới một ngôi nhà 2 tầng, phía trước cửa có treo một tấm bảng hiệu. Tôi bước vào và đi lên lầu.
Căn phòng chỉ có hai người, một bàn vi tính, một kệ tủ bày toàn sách Bách khoa Toàn Thư và Pháp Luật Toàn Thư. Có một bộ The Adventures of Sherlock Holmes, còn có một cuốn Flowers of Evil của Baudelaire mà khi còn ở Đại học, tôi rất thích nó. Nền nhà trải thảm màu đỏ, có một bộ điện thoại ghi âm. Sau khi lướt qua một hồi, tôi mới đưa mắt nhìn một người đàn ông có nét mặt thanh tú, xen một chút nghiêm nghị đang ngồi trước tấm bản đồ Bắc Kinh, một loại bản đồ quân dụng. Ông ta cũng đang nhìn tôi.
“Anh chính là anh Lâm?”, tôi hỏi.
“Vâng, xin hỏi anh có việc gì cần chúng tôi giúp?”, anh ta hỏi tôi. Người trợ lý đeo mắt kính đang ngồi bấm máy vi tính.
“Tôi muốn tìm một người. Một phụ nữ. Cô ấy đã mất tích. Cô ấy tên là Lotimy. Đại để là tôi biết anh và cô ấy đã từng liên hệ”. Tôi nghiêm chỉnh nói, cảm thấy rõ ràng anh ta hơi giật mình.
“... Tôi biết cô ấy. Gần đây cô ấy là khách hàng của tôi. Chuyện là như thế này, khoảng một năm trước, cô ấy có nhờ tôi giúp điều tra về gia cảnh của một người đàn ông. Sao? Anh nói cô ấy đã mất tích? Anh với cô ấy quan hệ như thế nào?”, anh ta vỗ vai tôi hỏi, giọng không được tự nhiên cho lắm.
“Tôi là bạn trai cô ấy. Cô ấy chỉ để lại một tấm ga giường dính máu. Trong sổ ghi chép của cô ấy, tôi thấy được số điện thoại này”. Tôi nói.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm. “Tối nay anh có rảnh không? Chúng ta gặp nhau ở quầy bar nhà hàng Trung Quốc nhé. Tôi sẽ kể cho anh nghe”.
Bỗng nhiên tôi muốn nắm chặt tay anh ta. Anh ta là một thám tử tư, anh ta thật lòng muốn giúp tôi tìm được Lotimy. Nhưng tôi chỉ nói: “Thôi được”. Sau đó bỏ đi.