❖ 2 ❖
Tôi đến khách sạn Trung Quốc lúc trời đã bắt đầu xẩm tối. Quầy bar ở đại sảnh đèn đóm rực rỡ, có rất nhiều người nước ngoài và người Trung Quốc đang ngồi tán gẫu trên những chiếc ghế sôfa đặt rải rác. Một cô gái đang chơi đàn. Bình thường, tôi sẽ kiếm một cô gái người nước ngoài nào mà tôi cho là đẹp nhất rồi sau đó không ngừng nháy mắt đưa tình. Nhưng hôm nay thì không được. Một lát sau, tôi thấy anh chàng tên Lâm đi tới, trên mình mặc một chiếc Jacket màu đen.
“Anh uống gì không?”, tôi hỏi anh ta.
“Một bình Hồng Trà”. Anh ta ngồi xuống và nói. Tôi đoán có lẽ anh ta có súng.
“Cho tôi một ly cà phê Hoàng Gia”. Tôi nói với cô phục vụ bàn.
“Anh thật lòng muốn tìm lại Lotimy?”, anh ta nhìn tôi.
“Vâng, vì tôi muốn cùng cô ấy diễn một vở kịch hoạt cảnh “Trở về Idaho”, cần phải có cô ấy đóng vai chính”.
“Các bạn quen nhau đã lâu chưa?”, anh ta hỏi tôi. Tôi nhìn thấy anh ta có một hàm răng rất đẹp.
“Khoảng năm, sáu năm, chúng tôi là bạn học Đại học. Chúng tôi đã diễn chung nhiều vở kịch của Shakespeare, Molière,George Bernard Shaw cũng như Pirandello… Chúng tôi là bạn bè tốt, bạn bè rất tốt ở nhiều mặt”.
“Đồng thời anh rất yêu cô ấy?”, anh ta nhìn thẳng vào tôi và nói.
“Vâng... Nghe cách anh nói thì hình như anh cũng từng yêu cô ấy?”.
“... Cũng có một thời gian. Có phải anh muốn tìm cô ấy qua những người đàn ông mà cô ấy từng tiếp xúc?”. Ánh mắt của anh ta có chút chế giễu. Cà phê và trà đã được mang đến. Anh ta thêm sữa và đường vào ly trà, còn tôi không thêm gì hết.
“Đúng!”, tôi quả quyết. “Vì cô ấy đột nhiên bị mất tích, chỉ còn lại một tấm ga giường”.
“Thôi được!”, anh ta đập vào vai tôi, đưa cho tôi một tờ giấy có viết tên họ của năm người, số điện thoại, địa chỉ…
“Anh hãy đi tìm từng người một. Còn hai người nữa tôi không ghi vào, một người bởi không cần phải ghi. Còn một người là tình nhân của cô ấy, người mà một năm trước, cô ấy đã nhờ tôi điều tra. Người này là thương nhân. Có thể nói đó là một nhân vật nguy hiểm, một tên lừa đảo có quan hệ rộng rãi với bọn xã hội đen. Luật pháp còn không bắt được manh mối của hắn. Hắn đang ở tại nhà hàng này. Nhưng tôi để ý đã ba tháng nay, chiếc xe 560 phân khối của hắn không xuất hiện ở đây nữa. Anh không thể trực tiếp đi gặp hắn được”.
Tôi xem kỹ mảnh giấy đó. “Thôi được” - tôi nói. “Tiện đây cho hỏi luôn, anh làm thế nào có được danh sách này?”
Anh ta nhìn tôi, cười lớn: “Ông bạn, sau khi cô ấy nhờ tôi điều tra cái gã đàn ông đó, tôi đã điều tra toàn bộ lai lịch của y, và khuyên cô ấy rời bỏ hắn. Thời gian đó cô ấy đã bắt đầu sử dụng ma túy. Nhưng tôi thúc cô ấy nên rời bỏ gã và chính tôi đã trở thành người tình của cô ấy. Cô ấy là một phụ nữ rất đẹp, rất tao nhã. Cô ấy có một đôi mắt đẹp mặn mà đúng không? Khi đang yêu, tôi phát hiện cô ấy đồng thời còn cặp với nhiều đàn ông khác. Tôi bèn sử dụng nghiệp vụ của mình và đã điều tra ra...
Từ trước đến giờ, tôi chưa sử dụng đến danh sách này. Bây giờ đã có thể dùng rồi. Cô ấy rất đẹp, có phải không?
“Anh thấy cô ấy đẹp ở chỗ nào?”, tôi hỏi anh ta. Xem ra tay thám tử tư này thật sự đã từng yêu Lotimy. Sự ghen tuông đã tràn ngập lòng tôi.
“Mắt, môi, miệng, tiếng nói, nụ cười, dáng vóc với giọng phát âm của cô ấy. Tất cả”.
“Đúng thật!” Tôi bắt tay anh ta. Chúng tôi vì đều là tình nhân của một người phụ nữ mà lại trở thành thân thiết với nhau. Nhưng mấu chốt là ở chỗ tôi muốn tìm cô ấy. “Văn phòng điều tra nghiệp vụ dân sự của anh có kiếm được tiền không? Làm những gì?”. Tôi bình tĩnh hỏi. Anh ta cười. “Tôi xuất thân là một quân nhân. Tôi đã từng kinh doanh, sáng tác thơ, học qua đại học chuyên ngành luật. Tôi luôn muốn làm thám tử tư, và tôi đã làm được. Tôi đã nhận hợp đồng rất nhiều vụ, có vụ điều tra việc ngoại tình của người chồng hoặc người vợ, có vụ tìm người lạc. Cũng có vụ chúng tôi điều tra sự tín nhiệm thương nghiệp, khả năng vốn liếng chi trả và lai lịch của một số thương gia. Tôi thích thú làm việc này. Thành phố cũng cần có tôi. Chúng tôi có tổng cộng 4 người. Theo tôi biết, Thượng Hải cũng có một văn phòng thám tử tư. Nhưng tôi có linh tính, có thể anh sẽ mãi mãi không tìm được cô ấy. Cô ấy là một phụ nữ luôn thay đổi. Cô ấy làm việc gì cũng chẳng bao giờ ngừng lại đâu. Sao anh lại muốn tìm cô ấy?”. Tôi bảo: “Mục đích để cùng trở về Idaho”.
“Anh nói gì vậy?”, anh ta lại hỏi tôi. Hiển nhiên là anh ta nghe không rõ, nhưng tôi không muốn lặp lại lần nữa. Tôi nghĩ mình có thể tin cậy anh ta được. Tôi nhâm nhi ly cà phê Hoàng Gia, nhìn các cô gái da trắng đang ưỡn ngực đi ngang qua bên cạnh. Trong thế giới âm nhạc quí tộc này, tôi thường cảm thấy mơ màng. Cách chỗ chúng tôi không xa, có mấy cặp nam nữ thần sắc lạnh lùng. “Bọn chúng là một băng lừa bịp khét tiếng trong thành phố”. Lâm nói với tôi. “Nếu anh gặp rắc rối gì thì điện cho tôi nhé”. Anh ta đưa cho tôi một tấm danh thiếp. “Gọi đằng trước mã số 119, tôi sẽ biết liền”. Anh ta mỉm cười đứng dậy.
“Chúc anh tốt lành”. Anh ta bắt tay tôi một cái, sau đó đi ra ngoài. Tôi tiếp tục ở lại nghe nhạc. Tôi gọi thêm một ly nước suối, ngồi thêm nửa tiếng đồng hồ rồi mới đi ra khỏi nhà hàng. Một cô gái đi theo tôi. Khi tôi bước lên bậc bãi đậu xe, cô ta nói với tôi: “Này anh, anh có cần em tiếp anh không?”.
“Không, thưa cô, tôi muốn về nhà”. Tôi lịch thiệp nói với cô gái rất đẹp sống bằng nghề bán thân đó. Trong bóng tối, thật tình tôi đã làm cô ta khó chịu nhưng tôi biết, bản thân cô ta đang hạnh phúc hơn tôi nhiều. Đó chính là một trong những logic sống của thời đại này. Tôi bước đi trong màn đêm, xa xa, những kiến trúc đồ sộ của Nhà hàng Trung Quốc và Trung tâm mậu dịch Quốc tế như những trái núi kim cương lấp lánh ánh sáng, hoặc như những đồ chơi xếp hình bằng gỗ giả, chúng ngạo mạn nhưng trang trọng, hào hoa, chúng ngưng đọng và đẹp đẽ. Một dãy núi kim cương u tối, như những cột mốc đã biến thành mốc chuẩn trong cuộc sống của thành phố này.