← Quay lại trang sách

❖ 2 ❖

Tôi và nhóm bạn bè của tôi quay về trường xưa. Mấy năm trước, chúng tôi đã từ chỗ này rời xa, nay lại quay trở về. Chúng tôi không thích ôn lại chuyện cũ. Nhưng khi nhìn thấy ký túc xá cao ngồng ngỗng, nơi đã sản sinh ra vô số những minh tinh màn bạc, chúng tôi không nén nổi cảm xúc rưng rưng nước mắt. Chúng tôi diễn vở “Cái chết của Mara” tại sân khấu của trường. Vở kịch này, nhân vật chính là Sade, nhà văn chuyên viết truyện tình dục bị giam trong ngục. Trong ngục, ông viết tác phẩm “Cái chết của Mara”, nội dung viết về Mara lúc sinh thời chủ trương Đại cách mạng Pháp. Các vai diễn gồm có một quan tòa, một quan coi ngục và một số binh sĩ canh gác Sade. Tôi đóng vai quan trưởng ngục, ngồi một chỗ không động đậy nhìn Geoke đóng vai Sade trong một lồng sắt lớn biểu diễn “cái chết của Mara”. Trong đoạn kịch này, tôi là người ngoài đời, cũng là nhân vật trong kịch bản, là diễn viên, cũng là người xem. Tôi bỗng rất hứng thú đối với Sade. Nếu như ông nhà văn tình dục ấy còn sống, thì đối với vở “Hoạt cảnh sân khấu kịch” của tôi, ông ta sẽ xem nó như thế nào? Có lẽ ông ta sẽ quấn quít với các cô gái đẹp ở bất cứ nơi nào trong Trường sân khấu kịch. Diễn xong, về đến ký túc xá, tôi thấy sân vận động trước cổng ký túc xá có một chiếc xe xích lô.

Đêm khuya, tôi và Magar mang theo dây thừng và bánh trượt từ trong ký túc xá đi ra. Tôi tính sử dụng bánh trượt đưa chiếc xích lô lên cao, treo nó lên kệ lưới bóng rổ. Chúng tôi làm rất suôn sẻ. Chiếc xe xích lô bị chúng tôi treo trên không trong đêm tối trông giống như một sinh vật biển nào đó, tựa như con bạch tuộc vậy. Nó từ từ xoay tròn. Chúng tôi cảm thấy rất vui trong lòng. Trường học này đầy rẫy những nghệ sĩ điên khùng như tôi.  Không thể nào không làm những việc tràn ngập trò cười có ý nghĩa. Tôi cho rằng sáng mai nhất định sẽ có rất nhiều nam thanh, nữ tú từ trong lầu bước ra phải một phen kinh ngạc. Liệu họ có hạ nó xuống mặt đất hay không nhỉ?

Chúng tôi còn diễn một vở kịch hoạt cảnh cải biên từ tiểu thuyết “Cái lổ” của Kafka. Trong sân trường, chúng tôi đặt một cái bục có khoét một cái lổ lớn. Tất cả khán giả ngồi xung quanh nhìn xuống, qua cái lổ ấy mà xem. Sibrake đóng vai một người bị biến thành con Đại giáp trùng di chuyển một cách đau khổ trong hang, tự nói với mình cho đến cuối vở kịch. Tiếng nói của anh ta sau cùng biến thành tiếng kêu thét của Jestily. Cảnh tượng những con người hiện đại bị thay hình đổi dạng đó tác động cách sâu sắc đến người xem xung quanh cái lổ đó. Tôi biết rằng đây là lần cuối cùng chúng tôi quay lại trường, sau đó chúng tôi sẽ tung cánh bay xa. Tôi có ý định biểu diễn những hoạt cảnh kịch của chúng tôi tại nhiều nơi trên khắp đất nước. Chúng tôi đến Nam Kinh diễn vở “Chửi rủa khán giả”. Tôi còn lên kế hoạch tới Tân Cương và Nội Mông để diễn vở “Đại Bản” và vở “Kim Mục Trường”. Bởi vì chúng tôi từng yêu thích nhân vật Trương Thừa Chí, nhưng sau đó, tôi phát hiện ra cách suy nghĩ ở thời chúng tôi với thời của ông ta khác xa nhiều, mặc dù ông ta được nhiều người xem là một Thánh đồ. Nhưng tôi vẫn muốn tới Đại Bản và Kim Mục Trường, xem ở đó có vật gì còn sót lại mà đời sau chúng tôi có thể thu lượm. Chúng tôi vốn là những kẻ hoài nghi tất cả.