← Quay lại trang sách

❖ 3 ❖

Anh nằm bất động trong bóng tối, cảm giác bàn tay cô đang bắt đầu ve vuốt phía sau lưng, bàn tay nhẹ nhàng từ cổ di chuyển từng tí, từng tí xuống đôi vai vừa gầy vừa cứng của anh. Bàn tay cô lúc thì nhẹ nhàng lúc thì miết mạnh sau lưng, hơi thở cô đã trở nên gấp gáp. Rồi bàn tay ấy vượt xuống qua phía eo, như một con rắn trườn nhẹ vào giữa hai đùi, người cô dán chặt vào anh. Từ phía sau lưng, anh có thể cảm nhận được cái ướt át và những sợi lông mịn màng, cao vút vùng tam giác phía dưới bụng cô. Lúc này là một giờ đêm. Cô biết anh vẫn chưa ngủ, hoặc đang thiu thiu ngủ mà thôi. Thế nhưng anh vẫn không chịu quay người lại, vẫn nằm bất động không nhúc nhích.

Hoàng Thượng và Lương Tiểu Sơ lấy nhau đã tám năm. Càng ngày Hoàng Thượng càng cảm thấy không thể chịu nổi mỗi khi nằm chung giường với vợ. Ba tháng trước, khi nghe vợ nói muốn mua chiếc giường kiểu phao bơi, thiếu chút nữa thì Hoàng Thượng lăn quay ra ngất xỉu. Cứ mỗi khi tối đến, Hoàng Thượng lại như có cảm giác thấy cái mùi nóng hổi của ổ gà mái bốc lên từ người vợ Lương Tiểu Sơ của mình, cái mùi ấy khiến anh khó chịu vô cùng.

Hoàng Thượng không lường hết được cuộc sống hôn nhân đối với mình. Thì ra nó lại là một quá trình dài đằng đẵng, gặm nhấm, mài mòn và thiêu hủy thân xác anh. Hoàng Thượng cũng không ngờ cuộc hôn nhân lại giống như chiếc giá thòng lọng, càng ngày càng thít chặt lấy cổ anh. Đôi tay trong đêm tối không nhìn thấy kia đang ra sức ghì chặt lấy thân hình anh. Hoàng Thượng cứ nghĩ mãi, nghĩ không ra. Tại sao mình lại có thể yêu một người phụ nữ tầm thường và có mùi gà mái này cơ chứ?

Nhân duyên của hai người bắt đầu từ một buổi đi tản bộ chín năm về trước, hồi Hoàng Thượng còn đang học đại học năm thứ tư. Hôm ấy, đang đi bộ trong công viên, Hoàng Thượng bỗng nghe thấy tiếng cười của hai cô gái đi đằng trước, một cô trong họ có tiếng cười trong sáng, cởi mở và rung động lòng người, một tiếng cười thật tinh khiết và rạng rỡ. Trước đó, Hoàng Thượng chưa bao giờ được nghe thấy tiếng cười đẹp đến thế, anh có cảm giác hình như Thượng đế bỗng nhiên ban phát cho anh tiếng cười này. Thế là Hoàng Thượng quyết định trở thành cái đuôi đi theo sau người đẹp. Vài tháng sau họ trở thành một cặp tình nhân say đắm.

Cho đến giờ phút này, Hoàng Thượng vẫn không hiểu nổi, rằng tại sao cái cô bé có tiếng cười dễ thương ấy, lại có thể trở thành một người đàn bà có thể nói là như ma như quỷ này, ngày ngày vẫn nằm ngủ chung giường với anh? Tiếng cười ngày xưa với tiếng cười của cô ta bây giờ hoàn toàn khác hẳn, đến nỗi Hoàng Thượng nghi ngờ rằng mình hình như là một nạn nhân của một trò bịp bợm. Thế nhưng ai là người đã sắp xếp, an bài cho một kết cục thế này? Thượng đế chăng? Hoàng Thượng ảo não vô cùng. Chỉ ba tháng sau khi cưới, Hoàng Thượng đã chán vợ đến tận cổ, chán cả thể xác lẫn tâm hồn, tất cả làm anh mệt mỏi, chán chường, không còn chút hứng thú. Hoàng Thượng ghét luôn cả cái thân thể khát vọng hừng hực, run rẩy muốn được yêu kia đang dán chặt lấy anh. Hoàng Thượng cho rằng thực sự mình và Lương Tiểu Sơ chỉ có được một năm hạnh phúc bên nhau mà thôi. Trong một năm đó, cô ấy lúc nào cũng đẹp, lúc nào cũng thuần khiết, tiếng cười lúc nào cũng tươi sáng như ánh nắng ban mai. Những lúc ấy, Lương Tiểu Sơ thật hấp dẫn, nồng thắm như mùi hương của đóa hồng đang lan tỏa xung quanh. Thế mà sau khi kết hôn, tất cả những điều đó đều nhanh chóng biến thành những cái đại loại như là trách nhiệm, nghĩa vụ, yêu cầu... Hoàng Thượng chợt nhận ra rằng mình đã bị biến thành một con người không ngừng phải đáp ứng mọi nhu cầu của cô ta. Cô ta yêu cầu anh phải trung thành, trên đường chỉ cần anh liếc nhẹ bọn con gái là cô ta sẽ đùng đùng nổi giận ngay tức thì. Cô ta yêu cầu hàng tháng anh phải nộp cho cô ta hơn một nửa số tiền lương, yêu cầu anh phải có trách nhiệm phụ giúp gia đình, bố mẹ cô ở tận Quí Châu. Hoàng Thượng đã về Quí Châu, bố mẹ cô rất tiết kiệm, 100 tệ là đủ cho cả nhà cô ấy sáu miệng ăn ngày ngày đều có thịt gà cá gỏi mà xơi. Hoàng Thượng cũng không để ý lắm đến số tiền ấy, nhưng anh luôn có cảm giác cô ta giống như một con hổ đói, lúc nào cũng dùng hết sức kẹp chặt lấy anh, vắt kiệt thân sức anh, thế mà anh chẳng dám mở mồm than vãn tiếng nào.

Hoàng Thượng đang là biên tập viên của một tòa soạn, công việc không đòi hỏi anh suốt ngày phải có mặt ở cơ quan, thế là anh bị cưỡng chế phụ giúp thêm nhiều việc trong nhà, rửa bát là việc anh căm ghét nhất, nhưng nếu anh không động tay vào thì thế nào cũng có chuyện. Hoàng Thượng phụ trách cả một trang báo, công việc buộc anh phải có trách nhiệm cao. Hoàng Thượng cũng không ngờ rằng mới ngoài ba mươi tuổi mà áp lực cuộc sống cứ đè nghiến, vây hãm lấy cuộc đời anh. Thấm thoát đứa con gái nhỏ Lâm Lâm năm nay đã sáu tuổi rồi.

Tuy nhiên, điều làm cho Hoàng Thượng sợ nhất là càng ngày, anh càng kinh ghét thân thể vợ. Đời sống tình dục với người vợ ngày càng trở nên khó chịu, thậm chí có những lúc nó chẳng đi đến hồi kết thúc, mọi chuyện chả ra làm sao cả. Ấy thế mà thể xác cô ta cứ càng ngày càng có những nhu cầu, ham muốn mãnh liệt. Thậm chí với cô ấy, tình dục là thứ không thể thiếu, cũng như không thể thiếu cơm ăn vậy. Ngày nào cô ta cũng đòi hỏi chí ít thì cũng phải một lần. Mỗi lần như vậy, khi áp sát cơ thể mình vào người anh, đôi chân cô ấy như hai gọng kìm kẹp lấy bụng anh, trong phút chốc anh có cảm giác mình như một con thú non trong miệng con hổ đói. Con hổ ấy ra sức nghiến hai hàm răng lại, thân thể anh như bị nghiền nát, máu thịt văng tung tóe. Lúc này Hoàng Thượng chợt bừng tỉnh, chân tay rã rời, ỉu xìu hất tung thân thể cô ta ra, không còn chút ham muốn nào. Trước thái độ ấy của Hoàng Thượng, anh lập tức gặp ngay sự phản ứng gay gắt từ phía người vợ. Cô ta vẫn như hai gọng kìm xiết chặt, không chịu buông tha, đôi bàn tay cô ta chà sát, nghiền nát anh ra như bột, mong muốn kích hoạt anh lên, những lúc như thế, Hoàng Thượng lại cảm thấy đau khổ bội phần.

Trước khi kết hôn, Hoàng Thượng cũng đã chuẩn bị tâm lý, tính toán đến những chuyện nhỏ nhặt, vụn vặt nhất có thể xảy đến trong đời sống vợ chồng. Thế nhưng sau khi cưới, anh phát hiện ngay ra cuộc sống hôn nhân đích thực chỉ là một cái lưới chụp lên đầu, khiến anh không sao thoát ra được. Hoàng Thượng có cảm giác mình đã sa vào đầm lầy, càng giãy giụa càng bị lún sâu, khó lòng thoát khỏi.

Trong bóng đêm, Hoàng Thượng có thể nghe thấy tiếng xe chạy trên phố cách đó không xa vọng lại, âm thanh đó giống như âm thanh bay lượn của những chú ong chợt đến rồi lại chợt đi. Hoàng Thượng vẫn nằm bất động trong bóng tối. Anh nghe thấy tiếng cô vợ nhỏm dậy, từ phía sau lưng nhanh chóng trườn qua phía trước mặt anh.

Cô ta nằm xuống, nói với anh giọng lạnh tanh: “Em biết anh vẫn chưa ngủ. Anh đừng có giả vờ. Em biết anh ghét em, nhưng em là vợ anh, em có quyền đòi hỏi!”.

Đến nước này thì Hoàng Thượng biết không thể giả vờ được nữa, anh mở mắt: “Hôm nay anh không có hứng. Anh chỉ muốn ngủ thôi”.

“Không, không được. Em muốn anh. Hai tháng rồi anh chẳng thèm động đến em, còn em thì thèm đến phát điên lên đây”. Giọng cô gấp gáp, nửa thân dưới bắt đầu dán chặt vào người Hoàng Thượng. Hoàng Thượng tính lùi lại phía sau nhưng Tiểu Sơ đã ôm chặt lấy người anh. Tiểu Sơ tóm lấy tay Hoàng Thượng kéo lại đặt lên ngực mình. Hoàng Thượng đẩy Tiểu Sơ ra, duỗi thẳng người, nằm ngửa ra. Tiểu Sơ không buông tha, cô nhỏm dậy lao vào Hoàng Thượng như con dơi tóm mồi trong đêm đen. Hoàng Thượng đành buông xuôi, mặc cho cô ấy muốn làm gì thì làm. Hoàng Thượng biết rằng, trong trận chiến này anh không hề muốn mình là kẻ bại trận. Tiểu Sơ vẫn xông tới. Hoàng Thượng từ từ khép chặt mắt lại. Trong đầu xuất hiện đoạn phim “Teheran 1943” về cuộc đại chiến thế giới lần thứ 2: Một dàn máy bay lớn của Đức lao trên bầu trời Luân Đôn nước Anh, dội xuống đó hàng tấn bom đạn khủng khiếp. Những thước phim khiến người Hoàng Thượng run nhè nhẹ theo từng động tác vuốt ve, sờ nắn của Tiểu Sơ. Hoàng Thượng bắt đầu cảm thấy dần có những kích thích hứng tình, tuy nhiên anh vẫn không muốn mình là kẻ thua trong trận chiến này, anh ra sức kiềm chế bản thân. Từng đám, từng đám mây đen ập đến trên đầu anh, hơi thở gấp gáp, nóng bỏng của cô ấy phả vào mặt anh. Lúc đó, Hoàng Thượng có cảm giác như mình đang quay trở lại thời niên thiếu, anh như con chim non tự do tự tại, như cái bóng nhỏ chạy nhảy trên đường. Rốt cuộc một chấn động cực kỳ mãnh liệt đến với anh, một dòng khí nóng tuôn trào ra từ người anh bắn thẳng vào nơi sâu thẳm, nóng bỏng trong cơ thể cô ấy. Tiểu Sơ nằm phủ phục trên người Hoàng Thượng, toàn thân chấn động, run lên bần bật như con cáo bị trúng tên, cổ họng phát ra những âm thanh vừa như tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh vừa như tiếng ai oán xót xa.

Hoàng Thượng nghe trong đáy lòng hai tiếng thua trận. Anh ngồi dậy đẩy Tiểu Sơ ra như đẩy một túi rác bẩn. Hoàng Thượng nao nao trong lòng một sự ghê tởm phát buồn nôn. Anh xỏ dép bước vào buồng tắm, Hoàng Thượng nhìn chết trân vào khuôn mặt người đàn ông bạc nhược trong gương, cảm giác buồn nôn không thể chịu nổi nhưng không sao nôn ra được. Anh sợ đánh thức đứa con gái, bèn quay lại phòng ngủ mặc quần áo.

“Anh làm gì mà phải đi?” Giọng Tiểu Sơ trở nên đầy khủng bố, đe dọa lẫn uy hiếp.

“Tôi muốn đi ra ngoài một chút”. Hoàng Thượng mặc quần, xỏ giày, mặc chiếc áo sơ mi rồi khoác chiếc áo vét. Hoàng Thượng tìm quanh tìm quẩn chiếc thắt lưng mà không thấy đành bỏ mặc, anh bước ra ngoài.

“Anh muốn đi đâu? Anh muốn đi đâu? Anh không được đi, anh phải dẫn tôi đi theo!” Giọng Tiểu Sơ trở nên hoảng loạn. Mặc, Hoàng Thượng vẫn bước ra ngoài đóng cửa lại.

Hoàng Thượng kêu một chiếc xe. Đêm đã khuya, vẻ mặt của Hoàng Thượng khiến người tài xế hơi hoảng phải hỏi lại “Đi đâu?”. Muộn thế này mình đi đâu nhỉ? “Đi Quảng Trường Thiên An Môn”. Bác tài kêu anh lên xe, trong bụng bắt đầu sinh nghi, vừa lái xe, vừa để ý quan sát anh. Hoàng Thượng vẫn không nói một tiếng nào khiến bác ta càng nghi ngờ. Chiếc xe chạy đến gần đường Đông Đơn, bác tài nói: “Xe hết xăng, anh xuống đi, tôi không lấy tiền của anh đâu”. Hoàng Thượng xuống xe, dúi trả bác tài hai mươi đồng. Chiếc xe chạy được một lúc, Hoàng Thượng mới chợt hiểu có lẽ bác tài nghi anh là một phần tử khủng bố, cho là anh tới Quảng Trường để tiến hành những hành động khủng bố. Hoàng Thượng cười đau khổ. Tôi chẳng qua chỉ là một thằng cha bị hôn nhân khóa chặt mà thôi. Hoàng Thượng men theo đường Đông Đơn đi về hướng đường Đông Tứ. Tới Trung Tâm mua sắm Jeri, anh dừng bước, quay lại phía ngã tư, đi về hướng tây. Xa xa là ánh đèn sáng lóa từ những quán hàng dọc phố Vương Phủ, người ra vào sàn nhảy House disco rất đông. Bắc Kinh lúc này đã nửa đêm nhưng vẫn còn nhiều người dạo chơi. Hoàng Thượng từng nghe tiếng khu này nhiều gái bán hoa, nhưng anh cũng chưa bao giờ biết đến bộ dạng của họ như thế nào. Hoàng Thượng dừng lại, gió thổi mát lạnh, hai lão ăn mày bước tới ngửa tay xin. Hoàng Thượng cho họ một đồng bạc lẻ để họ đi. Anh đứng đó, tâm trạng rối bời như một đứa trẻ đang mong được người nào đó dắt quay về nhà. Một cô gái ăn mặc hở hang, quần ngắn cũn cỡn hở đôi chân dài bước qua mặt anh, Hoàng Thượng đoán chắc đó là gái bán hoa, bèn rảo bước theo sau huýt sáo. Gần tới cửa nhà hàng Vương Phủ thì Hoàng Thượng bắt kịp cô gái. Anh vội vàng ngó sang, giọng đầy khích động: “Qua đêm với anh nhé, tuỳ em muốn đưa anh đi đâu cũng được”. Trống ngực Hoàng Thượng đập thình thịch, lúc này anh chỉ muốn không về nhà mà thôi. Cô gái bôi son đỏ chót dẩu miệng nói: “... Đồ con lợn, mày cho tao là hạng người gì? Lưu manh, không biến đi tao gọi người tới bây giờ! Đồ lưu manh thối!”

Hoàng Thượng đứng sững người, một luồng gió lạnh ập tới khiến anh nổi hết da gà. Lúc này anh chỉ muốn gào khóc một trận cho nguôi ngoai. Đứng đó hồi lâu, nhìn trân trân lên ánh đèn rực rỡ của nhà hàng Vương Phủ, anh quay người đi. Đành phải về nhà thôi, anh chỉ có một ngôi nhà duy nhất đó để quay về. Anh vừa nghĩ vừa bước những bước chân vô hồn.