← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 4

4giờ 40 phút chiều.

Marco làu bàu.

Tụi tôi hạ cánh cũng khá hoàn mĩ xuống đám lá thông trong rừng. Tất cả bắt đầu hoàn hình, riêng Tobias bay đi tìm Ax.

Cassie nói.

“Xém chết chứ bộ.” Marco nói khiđã hoàn hình gần xong.

“Chỉ là một cửa hàng tạp hóa thôi mà.” Rachel nói, nhún vai. “Có gì khóđâu?”

“Làm sao vôđược trỏng?” Marco nhìn tôi.

Tôi nhìn Cassie.“Bồ có ý gì hay không?”

“Tụi mình đã có vài mẫu biến hình có thể dùng vô việc này.” Cassie nói. “Như Rachel nói, đó là một cửa hàng tạp hóa. Một cửa hàng cháy tan hoang, nhưng vẫn là một cửa hàng. Trong đó hẳn có gián, chuột, ruồi…”

Vừa lúc đó, có tiếng ai đó đang chạy, dẫm lên các bụi cây thấp. Đó là Ax, tiếng chạy vừa thân thiết lại vừa nghe kì dị.

Tụi tôi vừa kịp nhận ra Ax, thì ảnh đã thúc chân sau và bay qua đầu tụi tôi cái một.

Ax đáp xuống thật đẹp và quay lại nhìn tụi tôi.

Ax cất lời.

Tobias sà xuống đậu trên một cành cây. Chà, trông tự tin ghê chưa. Anh chàng ung dung rỉa bộ lông của mình, rất điệu.

“Chào Ax!” tôi nói. “Tobias nói gì với bồ vậy?”

“Bồ đoán đúng đó.” Marco gật gù.“Bồ thích biến hình thành ruồi hay gián nào?”

“Ax, làmơn đừng có gọi mình là hoàng tử.” Tôi ngán ngẩm nhắc Ax, dễ đã đến lần thứ một ngàn.

Ôi, lại nữa rồi, thật ngán cho Ax quá đi…

“Tụi mình phải đột nhập vô tiệm Safeway.” Tôi nói. “Chỗ cả bọn biến hình sẽ xa đấy. Sẽ phải băng qua đường, vì nó nằm phía sau khu nhà trọ. Sẽ không ai phát hiện ra đâu, nhưng tụi mình sẽ phải mất thời gian để bay tới cửa hàng. Gay đó, vì phải băng qua bốn luồng xe.”

“Trời ạ, sao con phải chịu khổ ải thế này?” lại giọng ai oán của Marco.“Tuihổng biết lại có nhiều đoạn trường như vậy. Tui muốn bỏ phiếu lại, có được không đây?”

“Tụi mình có bỏ phiếu hồi nào đâu.” Rachel nói. “Nhưng ngay cả bỏ phiếu, bồ cũng sẽ bỏ phiếu tán thành thôi.”

“Làm sao bồ biết tôi sẽ bỏ phiếu thế nào?” Marco vặc lại.

Rachel mỉm cười.“Bởi vì mình sẽ bỏ phiếu tán thành. Và một tên con trai sẽ chẳng khi nào muốn con gái giễu mình là nhát gan cả.”

“Bồ hay nhỉ, cứ làm ra vẻ như là hiểu tui rõ lắm ấy.” Marco nói. “Thiệt rủi, bồ cũng… hiểu tui chút chút.”

“Cả gián lẫn ruồi đều không có đôi mắt tốt đâu.” Rachel nhấn mạnh.“Mà tụi mình lại rất cần phát hiện tất cả những gì có trong cửa hàng.”

“Ừ, nhưng còn phải vượt qua bốn luồng xe nữa đó. Hổng biết bồ thì sao, chứ mình thì chỉ muốn bay trên đầu xe hơi thôi. Cứ nghĩ tới việc đi bộ là mình thấy ngán rồi.” Cassie nói.

“Than ôi, cònđâu những tháng ngày tươi đẹp!” Marco ca cẩm.

Cassie nháy mắt nhìn anh chàng, rồi nói tiếp:“Chắc chắn trong cửa hàng vẫn còn ê hề đồ ăn được. Mà đồ ăn ở trỏng chắc ôi rồi, vì có lẽ là tủ lạnh của cửa hàng không còn hoạt động nữa. Mà còn ai hâm mộ mấy món ôi thiu ngoài các chàng ruồi?”

Tobias lên tiếng.

“Trong bóng tối, e là tầm nhìn của bồ cũng chỉ tương đương người bình thường thôi.” Tôi giải thích.“Lúc tụi mình đến đó, trời sẽ tối lắm.”

…đèn đường… mình chỉ muốn giúp thôi mà.>

Đôi khi, Tobias trở nên cáu kỉnh vì không thể dự phần vào các sứ mạng nguy hiểm của cả Hội. Tôi hiểu và rất thương Tobias. Nhưng cuộc sống là vậy mà… Tôi sắp sửa thốt lên câu ấy thì Cassie xen vào.

“Tobias, chính nhờ bồ mà bọn mình mới biết chuyện này. Bồ đã phát hiện ra và chỉ cho bọn mình. Tụi mình chỉ làm phần việc còn lại thôi mà.”

Cassie luôn biết cách hàn gắn những nỗi tổn thương. Nhưng Tobias vẫn có vẻ hờn dỗi.cậu ta nói.

“Được rồi.” Tôi vỗ tay, cố ra vẻ hồ hởi.“Tụi mình sẽ hóa thành ruồi nha. Còn giờ thì ai về nhà nấy đã. Hẹn gặp ở đằng sau khu nhà trọ…” tôi nhìnđồng hồ.“Lúc 7h45 nha. Tụi mình sẽ biến hình thật nhanh, vô ra Safeway chỉ trong vòng 10 phút rồi quay về nhà ngay.”

“Cơ khổ.” Marco càu nhàu. “Sao mỗi lần thấy bồ hăng hái là tui lại uể oải, Jake ạ. Mấy lúc đó, tôi biết ngay là bồ đang lo lắng. Xem nào, tui biết tỏng là bồ sắp ra vẻ hùng dũng đây.”

“Còn ba tiếng nữa là đến giờ bay.” Tôi nói và cố nở một nụ cười tự tin.

“Xem như tụi mình toi rồi.” Marco nói.