← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 5

5giờ 15 phút chiều.

“Chào ba, mọi việc thế nào rồi ạ?” tôi lên tiếng khi về đến nhà. Ba tôi đang cầm remote điều khiển tivi trong tay.

“Thế nàolà sao?” ba tôi hỏi lại vẻ ngạc nhiên.“Tối nay có quyền Anh đấy. Ba đã phải đóng 40 đô-la để xem. Sẽ phải mua khoai tây, đậu rán, bia cho ba, soda cho con và anh Tom…”

Tôi vỗ trán mình! Trận quyền Anh! Tôi đã quên khuấy sự kiện quan trọng này. Ồ, chẳng phải tôi mê quyền Anh gì cho cam. Nhưng việc ba dám chi đến 40 đô-la để xem một trận đấu trên tivi quả là chuyện lớn đấy. Cùng xem là một hình thức thể hiện tình cha-con, tình cảm của những người đàn ông. Sẽ có ba, anh Tom và tôi, mà cũng có thể sẽ có thêm một, hai người bạn đồng nghiệp của ba nữa.

“Tối nayạ?” tôi hỏi.“Mấy giờ hả ba?”

“Ừ, vô trận lúc 7h. Làm bài tập ở nhà ngay đi. Nhớ ăn nhiều rau vào cho mẹ vui, sau đó thì ra ghế salon…”

Tôi tính toán lẹ trong đầu. Trận quyền Anh sẽ bắt đầu trong khoảng một giờ nữa. Lần trước, trận chung kết chỉ kéo dài trong ba hiệp. Có lẽ tôi sẽ còn khoảng ba mươi phút để biến hình và bay đến khu nhà trọ.

Mình chuồn đi sớm có được không nhỉ? Hừm, chắc ba sẽ không tin bất kì lời giải thích nào đâu…

“Tuyệt quá.” Tôi bảo ba.“Con sẽ ra ngay. Ba đừng ăn hết đậu đó nha.”

Mẹ tôi bước vào phòng khách.“Tôi cóđược hân hạnh tham gia không nhỉ?” giọng mẹ có vẻ hài hước.“Chả biết từ khi nào căn phòng này lại trở thành lữ quán của đàn ông vậy?”

“Lữ quán chỉ hoạt động lúc 7h tối.” Ba tôiđáp.“Trước giờ đó, chúng tôi vẫn hoan nghênh phụ nữ ghé thăm. Đặc biệt nếu người phụ nữ đó nhớ mua khoai tây chiên về nhà.”

“Khoai tây chiên? Em tưởng anh thích ăn cà-rốt và nấm?”

Cả ba và tôi trố mắt nhìn mẹ.

“Emđùa đấy.” Mẹ tôi nói.“Đùa đấy mà. Em mua khoai tây chiên rồi. Pete và Dominick sẽ đến chứ?”

“Có, nhưng em không cần tiếp đãi họ đâu.” Ba tôiđùa.“Bạn anh được vào xem miễn phí là may lắm rồi.”

Tôi xem qua những bài tập ở nhà, lòng thầm hi vọng trận đấu sẽ chỉ diễn ra trong hai, ba hiệp như thường lệ. Xem bài thế này cũng có cái hay: nó khiến tôi không phải suy nghĩ nhiều. Suy nghĩ nhiều chỉ tổ làm cho mình thêm lo lắng thôi, mà như vậy thì chả giải quyết được chuyện gì.

Lúc cả gia đình tề tựu đông đủ để chuẩn bị xem đấu tôi thấy anh Tom cũng có vẻ nóng ruột. Tôi có thể đoán vì sao.

Tom cũng đang định ra cửa hàng tạp hóa, y như tôi vậy.

Anh Tom và tôi đang ở trong cùng một trận chiến, nhưng ở hai bờ chiến tuyến.

Ở đâu đó trong đầu Tom, nơi một góc khuất bẹp dí nào đó, con người thật của ảnh vẫn còn sống. Bị giam cầm. Bất lực. Nhưng vẫn còn khả năng nhìn, nghe và suy nghĩ.

Không biết ảnh có cảm giác thế nào khi chứng kiến qua đôi mắt đã không còn thuộc về ảnh nữa nhỉ? Ảnh có còn cảm nhận được niềm vui nào nữa không?

Những suy nghĩ đó khiến tôi thấy vừa nao lòng vừa phẫn nộ đến phát điên lên được…

Ba tôi và các bạn của ông đang nói chuyện ầm ĩ, vì thế không ai để ý Tom đang nhìn đồng hồ tay và tôi cứ chốc chốc lại nhìn vào bếp - để nhìn giờ trên cái đồng hồ treo tường.

Ôi, đã hiệp thứ bảy rồi mà mấy ông võ sĩ vẫn cứ đấm nhau túi bụi. Tôi quyết định cùng lắm đến hiệp thứ tám, tôi sẽ phải tìm cớ rút lui thôi…

Đến hiệp tám, ô hô, xuất hiện quả đấm móc như trời giáng.

“Trời ạ, chắc đau lắm đây.” Ba tôi xuýt xoa.

“Tôi cá năm đô-la là anh chàng sẽ nằm sàn cho xem!” chú Dominick, bạn của ba tôi, hồ hởi nói.

Chú ấy đoán đúng. Người võ sĩ lảo đảo, cố lấy lại thăng bằng nhưng rồi quỵ xuống. Và thế là trận đấu kết thúc.

7h45. Tôi đã muộn rồi.

Tôi rút vội cuốn băng video thu lại trận đấu ra khỏi đầu máy.“Baơi, con mang băng này đến cho Marco xem nhe.”

“Gần tám giờ rồi. Trời tối lắm.” Ba tôi nhăn mặt.

Anh Tom phụ họa liền.

“Đúng đấy, anh sợ em sẽ lạc mất. Mà như thế thì nguy lắm, anh sẽ quậy tưng phòng em lên cho coi.”

Đó là câu đùa anh Tom vẫn thường dùng. Nhưng dĩ nhiên, bây giờ đó chỉ là lời nói máy móc phát ra từ tên Yeerk trong đầu ảnh.

Trong một khoảnh khắc, suýt nữa tôi thốt lên:“Anh Tom này, trong cửa hàng tạp hóa có gì bí mật thế? Cho em biết đi, em sẽ ở nhà ngay.”

Đột nhiên…

CHỚP SÁNG!

Màu xanh. Tất cả đều màu xanh. Một nơi xanh tươi nhất trên Trái Đất: cây, rêu, dây leo, dương xỉ.Tất cảđều tuyền một màu xanh.

Marco cũng ở đó. Cùng với tất cả các bạn khác.

Tôi nghe giọng của Marco:“…Xin hãyđánh thức con dậy, và đưa chúng con về thực tại.”

CHỚP SÁNG!

Tôi lại nghe thấy giọng Tom đùa cợt. Nghe giọng ba tôi bảo:“Đi bộ, không đi xe đạp đâu đấy. Buổi tối thì không được đi xe. Nhất là khi trời sắp mưa.”

Cảnh tượng vừa rồi sống động quá. Thật quá. Không giống trong mơ chút nào. Rõ ràng tôi đã ở trong rừng, và nghe cả giọng Marco càu nhàu.

Tim tôi đập mạnh. Mồ hôi tuôn trên trán tôi.

Chuyện quái gì thế nhỉ? Mình bị gì vậy?

Tôi chợt nhận ra Tom đang rời khỏi phòng khách, có vẻ như đang chuẩn bị đi vào nhà bếp. Điều đó đưa tôi quay về hiện tại.

Tôi cầm cuộn băng video, người vẫn còn run vì chuyến đi bất ngờ vừa trải qua. Đến một thế giới khác rồi lại trở về.

Khi quay về phòng mình, tôi vẫn còn nghe ba và các bạn của ba bàn tán về từng hiệp đấu.

Tôi mở toang cánh cửa sổ và bắt đầu biến hình…

Sau khoảng 25 phút bay, tôi đến được khu nhà trọ.

Tôi nói liên hồi khi hạ cánh.

Thế quái nào tôi lại phán đoán sai khoảng cách, và thế là té cái rụp.

Giọng Tobias nghe như đang cười.

“Bồ có sao không?” Cassie hỏi, cuống cuồng chạy đến đỡ tôi dậy. Tôi bắt đầu hoàn hình.

“Không sao.” Tôi mở lời ngay khi miệng có thể hoạt động.“Quê thiệt, nhưng mình chẳng sao đâu.”

Nơi chúng tôi đang náu rất tồi tàn, chật hẹp. Cửa sổ của nhà trọ làm bằng gỗ dán đầy những hình vẽ nguệch ngoạc. Chai vỡ vương vãi trên đám cỏ dại mọc um tùm, lại còn có cả một máy giặt cũ bị vứt nằm chỏng chơ.

“Tụi mình đến thăm toàn những nơi ác chiến cả.” Giọng tôi khô khốc.

Trong thân hình Andalite, Ax đang đứng dựa sát tường. Ảnh đang tập thích nghi với môi trường mới. Người bình thường mà thoạt trông thấy Ax chắc sẽ chạy mất dép. Còn bọn Mượn xác sẽ biết ngay Ax là ai.

“Bây giờ làm gì?” Rachel nhìn tôi và hỏi.

Nhỏ đang chờ tôi nói“Đi thôi!”

Nhưng chả hiểu sao, tôi lại cảm thấy miễn cưỡng. Thậm chí tôi không biết mình cảm thấy thế nào cả. Mọi người nhìn tôi chờ đợi.

Lẽ ra phải nói“Đi thôi!” thì tôi lại nhìn đồng hồ. 8h19. Có điều gì đặc biệt ư?

Ôi, tôi phát điên mất thôi! Tôi đang đánh mất lí trí. Chuyện gì đang xảy ra thế này?

“Có nên làm chuyện này không ta?” tôi tự hỏi và ngạc nhiên vì mình đang nói lớn câu ấy.

“Tại sao không? Chúng ta phải làm chứ.” Rachel cương quyết.

“Một sự ngạc nhiên lớn đây…” Marco thì thầm.

“Coi nào.” Tôi cố xua tan mọi ý nghĩ bi quan trong đầu.“Đi thôi.”

Lẽ ra, tôi có thể bảo tất cả dừng lại, có thể thuyết phục các bạn làm một điều gì khác…

Nhưng tôi đã không làm.

Hay ít nhất, tôi đã trì hoãn vào lúc ấy…

“Biến hình nào!” tôi nói.