← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6

8giờ 19 phút tối.

“Hi vọng tụi mình sẽ không bị xịt thuốc trừ ruồi.” Marco nói.

Tôi muốn cười lắm, nhưng tôi rất ghét phải biến hình thành ruồi bọ thế này.

Dù thế giới côn trùng cũng có nhiều chuyện lạ lắm, và đôi khi, càng nhỏ lại càng có ích.

Nhưng có ích không đồng nghĩa với thú vị. Grrr, biến thành một anh gián, nhện, bọ chét hay ruồi còn ghê hơn cả gặp ác mộng hay xem phim kinh dị…

Tôi bắt đầu thu nhỏ lại. Nhưng sao tôi cảm thấy da thịt mình cứng đơ.

Bạn biết đó, ruồi thì đâu có xương. Phần vỏ phía ngoài có chức năng giữ cả cơ thể ruồi thành một khối. Ơ kìa, phần xương người của tôi đang được thay thế bởi một chất gì đó cứng như nhựa.

Cơ thể tôi tách thành từng mảnh nhỏ: đầu, ngực, bụng.

Và khi tôi vẫn còn khá cao, những chân phụ bắt đầu mọc luậy nguậy từ ngực tôi.

Đôi chân thật của tôi khuỵu xuống, co rút dần để biến thành đôi chân mới của ruồi. Tôi té úp mặt xuống đất. Hừm, mà thiệt ra, tôi cũng đâu còn khuôn mặt nữa…

Ôi, tôi bắt đầu thấy chung quanh tối lại. Trong một vài giây, tôi như mù hẳn. Và rồi đôi mắt ruồi chớp chớp, và rồi một thế giới lạ lẫm mở ra, như thể tôi đang được xem cả ngàn cái tivi… cùng một lúc. Một ngàn cái tivi đặt sát nhau. Mỗi cái có màu khác nhau, thiệt kì dị. Có cảm tưởng như ai đó đã phá hỏng nút chỉnh màu sắc. Màu vàng hóa thành tím, xanh lẫn sang đỏ, và bạn cứ tưởng đen chính là màu xanh nước biển. Điên quá đi. Cứ như là một đứa bé đang nghịch hộp màu và tô mọi thứ với đủ loại màu sắc.

Ôi, nhưng kinh khủng nhất là cách mà ruồi nhìn tứ phía cùng một lúc. Tôi thấy cái ống (mà giờ đây là miệng tôi) ngọ nguậy trước mặt mình. Thấy cả đôi chân nhỏ tí. Lại còn nhúm, grrr, lông mọc sát người. Kinh khủng quá.

Dẫu vậy, khi đã qua được cảm giác ghê sợ lúc đầu, tôi cũng tìm được một điểm tốt khi hóa thành ruồi. Đó là đôi cánh mỏng như tơ mọc ở nơi trước đây là lưng mình.

Ruồi có thể bay!

Và được bay là điều tuyệt vời!

tôi hỏi.

Marco làu bàu.

Bất chợt… BÙM!

Có tiếng nổ trên khoảnh đất đằng trước tôi. Bụi tung lên, y như có vụ nổ súng.

…> Rachel hét lên.

BÙM!

Tobias bình tĩnh nói.

Hóa ra, cái tiếng động nghe như súng nổ kia lại là tiếng mưa rơi trên mặt đất.

Cassie thở phào.

tôi nói.

Tôi đảo người và dang cánh. Ngay lập tức, tôi đã bay lên. Hừm, không giống như cảm giác lúc tôi là chim tí nào. Một con chim phải tập trung lắm mới cất cánh được. Còn ruồi thì cứ là vô tư. Nóibayvà thế là một giây sau, ruồi đã có thể ở một độ cao nhất định.

Qua cái hình ảnh chuyển động như thể của cả ngàn cái tivi, tôi nhận ra các bạn tôi cũng đã bay lên. Ôi trời, nhìn tụi nó bay mà ái ngại. Những đôi cánh tí xíu không thể chịu nổi sức nặng của một hạt bụi.

Nhưng dẫu sao thì ruồi cũng vẫncó thểbay.

Tôi phóng lên cao. Như tên lửa!

Rachel hớn hở.

Marco tán đồng.

Tobias bình thản.

Tobias bật cười.

Nếu còn miệng, chắc tôi đã mỉm cười. Hóa ra tụi tôi đang bị bản năng ruồi chi phối. Đấy, trong lốt ruồi, tụi tôi đã ngửi thấy mùi thức ăn thiu và thế là cứ bay thẳng về cái hướng‘hấp dẫn’đó.

Tụi tôi bay theo Tobias. Tôi phóng lên cao hơn, và rồi…

Cassie ngạc nhiên hỏi cả bọn.

Ax nhận xét.

Trong mắt loài ruồi, xe hơi trông như những ánh sao băng rực rỡ vụt qua. Cả con đường là một dải chuyển động dài khiến bộ óc của ruồi thấy oải.

Tobias nói.

Ax hỏi.

Tobias nghiêm nghị.

tôi tán đồng.

Tôi rướn đôi cánh và phóng lên cao.

Ấy vậy nhưng con ruồi-tôi lại không muốn thế. Ruồi quen sống gần mặt đất vì chính ở mặt đất mới có thức ăn cho ruồi. Mà phận ruồi thì chỉ quan tâm đến chuyện ăn uống thôi.

Tobias nói.

Tôi thấy có nhiều hạt mưa hơn. Trông như những ánh sao băng lấp lánh to gấp ba lần tôi. Chúng rơi lả tả quanh tôi.

Mưa càng lúc càng lớn.

Những hạt mưa cũng nặng hơn, và rơi gần tôi hơn.

… a… a>

Tôi chao đảo.

Người tôi chới với, sao thân hình tôi cứ như bị dính keo thế này.

Nước! Chỉ là nước, nhưng lại dính chặt vào người tôi như keo dán.

Mệt quá. Tôi bay lờ đờ. Rồi thì lại xoay một vòng và bay cao hơn.

tôi phàn nàn.

Tobias nói.

ỤP!

Một giọt mưa vỗ vào người tôi. Trời ơi, hệt như bị xe tải đụng. Tôi quay cuồng trong không trung.

… a… a>

Cassie thét lên.

Một lần nữa, đôi cánh của tôi lại đập và giúp tôi lấy lại thăng bằng. Nhưng đột nhiên…

Hình như tôi đang ở giữa một biển CHỚP SÁNG.

Tím! Đỏ! Xanh!

Xanh ư?

Ôi, từng sợi lông trên cơ thể tôi cảm thấy nó rõ mồn một, cả đôi mắt tôi cũng nhìn rõ.

Cái gì đó đang chuyển động! Rất nhanh! Rất lớn!

Một bức tường xô thẳng vào tôi với tốc độ kinh hoàng! Cả một ngọn núi khổng lồ và dốc. Một ngọn núi màu sắc kì lạ, đang di chuyển với tốc độ 60 dặm 1 giờ thẳng về phía tôi!

Đó là kính chắn gió xe hơi!

Tôi hét lên.