CHƯƠNG 7
8giờ 25 phút tối.
… a… a> tôi thét lên hãi hùng. Kính chắn gió đang xoèn xoẹt lao về phía tôi.
CHỚP SÁNG!
Khu rừng! Tiếng chuyển động trong các bụi cây!
Một cánh tay giơ lên.
Cánh tay củamột đứa trẻ!
Một ngọn giáo phóng vút qua!
Nó phóng về phía tôi. Mũi giáo bằng tre, đen ngòm vì có tẩm thuốc độc.
Nó xuyên qua da. Tôi bị tử thương rồi.
Tôi bị…
CHỚP SÁNG!
Ngọn giáo! Ôi không,kính chắn gió!
Đôi cánh tôi đập liên hồi kì trận. Nhưng vẫn chưa đủ nhanh.
Một ngọn gió thổi thốc tôi về phía kính chắn gió. Tôi gắng cưỡng lại, rồi thì… trong một giây, ngọn gió ấy bỗng trở thành tấm thảm thần kì.
Sức mạnh của đôi cánh, luồng gió… Ôi, tôi chỉ cách tầm sát thương của kính chắn gió khoảng một milimet!
Tôi có thể thấy gương mặt của những người đang ngồi trong xe.
Tôi thấy ánh mắt họ khi tôi bay qua.
Rachel hỏi.
Tụi tôi băng qua đường, bỏ lại đằng sau các ánh đèn chói lòa. Cả đám tụi tôi đều bị mưa làm chao đảo…
Tôi bắt đầu ngửi thấy mùi của tiệm tạp hóa.
Đã bảo ruồi thì rất thính với thực phẩm mà.
Bây giờ, tụi tôi không còn cần Tobias dẫn đường nữa. Lúc này, cơ thể ruồi đang sục sôi đòi hỏi được ăn.
Tôi vẫn đang chao đảo bởi hai hình ảnh đáng sợ của kính chắn gió và ngọn giáo ấy. Hình ảnh về khu rừng nọ thật đến phát sợ. Tôi cảm nhận rõ ràng mọi thứ. Cảm nhận được sức nóng, độ ẩm trên da, nghe tiếng côn trùng vo vo quanh mình. Tôi cảm nhận…
Nhưng bây giờ thì không còn thời gian để nghĩ về chuyện đó nữa.
Tụi tôi đậu lại dưới tấm nhựa che bờ tường đang bị hư hại. Chà, khi đã vào được bên trong cửa hàng, tất cả đều sáng choang. Những ánh đèn rực sáng tỏa rạng một vầng cầu vồng ngợp ngời đủ màu sắc.
Phía dưới tụi tôi, nhiều người đang đi lại. Máy móc đang hoạt động. Và có cả một đống ê hề thức ăn…
Bọn Mượn xác tống tất cả vào một góc. Nào là giá sách, tủ lạnh, lò, bánh nướng, hoa, gà, đậu, tất cả chất thành đống.
Marco nói.
Ax nói.
Tụi tôi đã đúng khi biến thành ruồi. Phải có đến hơn mười ngàn con ruồi trong cửa hàng này. Tôi có thể nghe tiếng chúng vo ve, ngửi thấy mùi của chúng, thậm chí thấy rõ chúng bay qua nữa…
Cassie nói.
Tôi vội nói.
Cassie trả lời.
tôi đề nghị.
Tụi tôi bay về khoảng giữa của cửa hàng. Có một vật rất lớn ở đó. Chà, thiệt là khó đoán chính xác khi bản thân tôi đang chỉ bé bằng đầu bút chì.
… mình nghe giọng nói của Chapman.> Cassie nói.
Rachel làu bàu.
Cassie nói.
Tôi không thể thấy Cassie bay hay đậu lại hướng nào. Nhìn chú ruồi nào cũng giống nhau. Nhìn kĩ lại, thấy cửa hàng y hệt một phi trường với các máy bay ruồi đang lượn dày đặc.
… Mìnhđang lắng nghe…>
Tôi cảm thấy lo lắng cho Cassie quá. Không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây nhỉ…
Cassie lẩm bẩm.
tôi hỏi.
…>
tôi gần như hét lên.
Cassie nói.…>
Marco hỏi.
Rachel nói.
Cassie lên tiếng.‘Tốt. Nếu là ba giờ một phút, ta sẽ biến ngươi thành món khai vị cho ngài Visser Ba đó.’>
Tobias hỏi.
Tôi ngạc nhiên khi nghe giọng của Tobias trong đầu mình.
Tobias trả lời tôi.
Rachel hỏi.
Cassie trầm ngâm.…>
tôi nói.
Tobias thắc mắc.
Tôi cười.Washington, đậu nó trên thảm cỏ Nhà Trắng. Rồi xem bọn Yeerk làm cách nào để che giấu cuộc xâm lăng Trái Đất của chúng…>
Dĩ nhiên là tôi chỉ đùa thôi. Nhưng…
Rachel nói.
Tobias hỏi.
… tụi mình phải làm liền bây giờ đó.> Cassie nói.
Rachel nói.
Ax giải thích.
…> tôi nói. Tôi ghét những lúc thế này quá. Những lúc mà trên vai tôi là gánh nặng trách nhiệm vì phải đưa ra quyết định.
Marco chọc tôi.
Tôi nói.