← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8

8giờ 32 phút tối.

Tụi tôi bay xung quanh chiếc tàu một hồi để tìm cửa vào. Bên trong tàu có những hình người mờ mờ. Những kẻ Mượn xác.

Tụi tôi bay thẳng vào trong.

Rachel nói.

Tôi nói. Tôi cố làm ra vẻ tự tin, để mọi người được yên tâm. Nhưng thật ra, tôi thấy căng thẳng quá. Một kế hoạch vạch ra quá lẹ, lại được dẫn dắt bởi một anh chàng đang có những ảo giác kì lạ. Một kế hoạch thật ngu ngốc. Tôi không dám chắc điều gì. Rất có thể kế hoạch sẽ đi vào ngõ cụt, thậm chí Tobias sẽ hi sinh. Mà cũng có thể là toàn bộ chúng tôi nữa…

Vậy mà Tobias lại tỏ ra rất hào hứng khi được đóng vai trò trọng yếu trong kế hoạch điên khùng đó.

tôi cảnh cáo.

Bên ngoài, phía trên cửa hàng, Tobias bắt đầu lấy độ cao. Điều này thật khó thực hiện trong một đêm gió nhẹ thế này. Nhưng Tobias đã sải cánh hướng về cái lỗ hổng trên mái cửa hàng.

Tobias hét to và lao xuống thẳng về phía lỗ hổng với tốc độ tối đa.

Ngay lập tức có tiếng la thét, tiếng ra lệnh.

Tiếng súng nổ…

Bọn chúng đang bắn vào Tobias.

Theo kế hoạch, Tobias sẽ đánh lạc hướng kẻ thù để tụi tôi bay vào trong chiếc Con Rệp. Bọn Yeerk đã từng biết tụi tôi biến hình thành chim. Và hẳn nhiên một chú diều hâu bình thường chẳng len lỏi vào cửa hàng làm gì. Chúng sẽ biết ngay Tobias không phải là chim bình thường.

Chúng sử dụng cả súng máy. Tôi nghe không được tốt lắm, nhưng có thể cảm nhận được rằng cả bầu không khí đang rúng động vì hàng tràng súng.

Có tiếng người kêu to:“Tìm chi viện mau! Đó chính là một tên đạo tặc Andalite!”

Bọn Yeerk tưởng chúng tôi là người Andalite.

Mấy tên trong chiếc Con Rệp chui ra khỏi tàu. Chúng lộ vẻ khoái trá vì có cơ hội tiêu diệt một‘tênđạo tặc’ Andalite.

Tôi thét.

Trời ơi, sao tôi lại không nghĩ ra điều này chứ? Chắc chắn, bọn chúng biết cách chặn đường thoát của Tobias.

Tôi cố biến hình thật nhanh. Người tôi đang dần lớn hơn, đôi cánh ruồi đang co rút lại.

Tobias không thoát ra được. Chúng sẽ bắt được cậu ấy, dù sớm hay muộn. Tôi cần tìm ra giải pháp…

Tôi thét to.

… Ôi, một viên đạn vừa sượt qua tui.>

Tôi hét.

Đôi mắt người của tôi đang dần dần xuất hiện. Tôi thấy Tobias đang vụt qua cửa của chiếc Con Rệp. Tôi nhìn sang phía trái. Một sinh vật có chiếc đuôi bọ cạp, chân ruồi, khuôn mặt hao hao giống người đang cố tìm cách điều khiển tàu.

Đó là Ax - đang trong quá trình biến hình.

Thình lình, cửa đóng sập lại.

“Bọn chúng ở trong tàu!” Tôi nghe Chapman rú lên. “Chúngở trong tàu! Giết, giết!”

Tôi đã gần quay lại hình người, nhưng vẫn còn trong giai đoạn biến hình cuối. Các bạn tôi cũng đang khẩn trương. Cassie, như thường lệ, vẫn là người nhanh nhất. Nhỏ đang săn sóc vết thương cho Tobias.

Ax gần như đã hoàn toàn ở trong lốt người Andalite.

“Ax, cho cất cánh liền đi.” Tôi nói bằng miệng của một người bình thường.

Lần này, tôi không có thời gian nhắc ảnh thôi cách xưng hô đó đi.

Ax thừa nhận.

PẰNG! PẮNG! PẰNG!

Đạn bắn xối xả vào thân tàu.

Tôi nghe tiếng động cơ khởi động. Qua buồng lái, tôi thấy bọn Mượn xác đang ùn ùn đẩy tất cả vật dụng trong cửa hàng về phía tàu.

“Chúngđịnh chôn sống tụi mình!?” Marco nói.

“Ax, xongchưa?” tôi hỏi.

… tôi không biết, thưa Hoàng tử Jake. Tôi sẽ thử, nhưng sợ không thực hiện được.>

Tôi thét.

Tôi nghe tiếng kêu vù vù. Đèn trong buồng lái bật sáng. Có tiếng kêu giống còi báo động.

Ax nói.

“Hay quá” giọng của Marco.“Khẩn trương lên.”

Chiếc Con Rệp bắt đầu nhấc khỏi mặt đất. Nó bay lên khoảng một thước rồi lảo đảo. Đạn vẫn nổ liên hồi.

Ax xoay cần điều khiển, hướng tàu về phía bức tường bị phá hủy.

Ax hỏi.

“Cứ thử xem.” Tôi nói.

Vừa lúc đó…

Tụi tôi té ngửa ra sau. Riêng Ax vẫn đứng yên (ảnh có bốn chân mà). Tốc độ chiếc Con Rệp không thể tin được. Nó bay thẳng về phía trước và chọc thủng tấm chắn nhựa.

Tụi tôi bay qua bãi để xe, lượn vòng và bay về phía bầu trời đêm xa thẳm.

“Thành công rồi!” Rachel hét lên.

Ax nói.

“Giờ thì tụi mình sẽ đếnWashingtonđể gặp Tổng thống.” Marco nói.