CHƯƠNG 9
8giờ 42 phút tối.
Chiếc Con Rệp chật ních. Chủ yếu vì Ax chiếm nhiều chỗ quá.
Tụi tôi tụm lại phía sau Ax. Ảnh vẫn đang tìm hiểu bàn điều khiển. Tụi tôi nhìn về phía trước.
Ax nói.
“Tụi này có giúp gì được không?” tôi hỏi.
Ax trả lời.
“Có ngay.” Marco nhanh nhảu chồm tới, nhưng tôi lại ở gần hơn.
Tôi lách người vào và đứng bên cạnh Ax. Dĩ nhiên, chiếc ghế dành cho phi công thật ra không phải là ghế. Taxxon là những con rết khổng lồ, thế nên chúng không ngồi được. Ấy vậy mà lại hay, vì Ax cũng không ngồi.
Tuy vậy, ngăn chứa vũ khí lại được thiết kế cho bọn Hork-Bajir. Bọn này cao lớn, đuôi thì dày, sắc nhọn, nhưng chúng ngồi được.
“Ê nè, bồ làm sao điều khiển được vũ khí.” Marco níu vai tôi. “Tui toànđè bẹp bồ khi chơi game, hổng nhớ sao?”
“Ừ, đúng rồi. Nhưng chỉ đúng trên máy tính thôi.” Tôi nói.
“Lấy cái joystick kìa.” Marcođề nghị.
Thiệt lạ, đúng là có một cái joystick.Taytôi không vừa để sử dụng nó, hai nút điều khiển cũng trông khá kì dị. Nhưng nó đúng là joystick.
“Có lẽ mình sẽ thử vũ khí.” Tôi nói với Ax.
Ảnh nói mà dường như không để ý gì đến tôi.
Chúng tôi đang bay rất cao, trên cả nhiều lớp mây. Tôi có thể thấy ánh đèn đô thị phía dưới, nhưng chủ yếu là mây với mây.
Tuy vậy, tụi tôi không bay nhanh như đã nghĩ vì Ax vẫn còn đang học cách điều khiển con tàu.
Nhìn về phía trước, tôi không thấy gì cả. Tôi nhấn mạnh một nút trên cái joystick.
Không có gì hết.
Ax quay lại.
Marco đặt tay lên vai tôi.“Tập trung nào. Trang bị đủ đạn. Sẵn sàng tiếp chiến.”
Tôi di chuyển joystick và quan sát vòng tròn trên màn hình. Nó vẫn chỉ hiện ra bầu trời đầy sao. Hẳn là đang an toàn.
Tôi nhấn nút thứ hai.
CHÍU! CHÍU! CHÍU!
Hai tia màu đỏ phóng ra và biến mất quá nhanh. Tôi không kịp thấy gì.
“Tuyệt quá!” Marco hét lên.
“Ừ, tuyệt thật.” Tôi thừa nhận, cố ra vẻ bình thản.
Ax nói.
“Tại sao?”
Phải mất mấy giây tôi mới hiểu ra.“Ý anh là… mọi người có thể thấy tụi mình?”
Ax nói.
“Ôi, hay là tụi mình bay cao hơn?” tôi rụt rè đề nghị.
“Có thể chỉ là các máy bay dân dụng?” Rachel nói.
Ax nói.
“Thế thì không phải là máy bay dân dụng rồi.” Marco nói.
Tôi lầm bầm.“Máy bay quân sự. Ôi trời ơi, không quân chính phủ đang đuổi theo tụi mình. Họ về phe tụi mình, không thể bắn họ được.”
Thình lình…
Hai chiếc máy bay màu xám vụt qua tụi tôi. Luồng khí xoáy thổi tốc vào chiếc Con Rệp.
Ax nói. Chỉ một giây sau, tụi tôi đã nghe được giọng nói của các phi công.
“Báo cáo,đối tượng tình nghi. Không xác định được danh tánh…”
“Hoàn toàn không xácđịnh được.” Phi công khác tiếp lời.
“Chúng tôi sẽ quay lại thêm một lần nữa.”
Tôi nhìn Ax:“Tụi mình không thể bị bắn hạ được.”
…>
Thình lình, tụi tôi thấy mình đã ở ngoài khoảng mây. Ở ngoài bầu trời.
“Chà chà, trò này hay quá!” Marco hào hứng.
Tụi tôi nghe giọng nói qua radio:“Đại tá có thấy không? Mục tiêu kia…” Tụi tôi đã vượt khỏi tầm khống chế, bay thẳng vào vùng không gian đen. Tôi nhìn lại Trái Đất…
“Đẹp quá!” Cassie nói. “Nhìn kìa. Tụi mình có thể thấy bình minh đang bắt đầu lên.”
Washington?> Tobias nói.
Tôi cũng thấy vậy, mặc dù cảnh đẹp quá khiến tôi muốn được quên đi những lo âu trong khoảnh khắc.“Ax, có lẽ mình nên chậm lại, xác định xemWashingtonở hướng nào…”
Ax gắt.
Tôi bị sốc. Ax lúc nào cũng nhã nhặn mà.
Giọng Ax đã mềm lại.
“Có chuyện gì vậy?” Cassie hỏi.
Ax chỉ vào một trong những màn hình trước mặt. Trên đó, tôi thấy các vì sao. Rồi mặt trăng hiện ra, một màu trắng pha xám.
In trên khoảng trắng xám ấy có một vật thể. Trông giống một chiếc rìu chiến thời trung cổ. Vật thể tuyền một màu đen. Ngay cả nếu bạn chưa từng nhìn thấy nó bao giờ, bạn sẽ nhận ra ngay đó chính là tử thần.
Còn tôi đãthấynó. Tôibiếtnó là gì.
“Tàu Lưỡi Rìu.” Tôi thì thầm.
Tàu Lưỡi Rìu của Visser Ba.