CHƯƠNG 10
8giờ 54 phút tối.
“Tụi mình chạy kịp không?” tôi hỏi Ax.
“Có thể đánh thắng hắn không?” tôi thì thầm. Cổ họng tôi khô khốc.
Ax quay đôi mắt phụ lại nhìn tôi.
“Hắn tới gần rồi!” Rachel thét lớn.
Một luồng sáng đỏ loé lên. Visser Ba đã tăng tốc hướng về chúng tôi.
Ax nói và nhìn tôi. Tất cả các bạn đều nhìn tôi. Tôi nắm chặt cái joystick, và thấy tay mình đang run.
“Tụi mình sẽ gặp may mắn.” Tôi nói.Đó là lời nói dối. Tôi chẳng cảm thấy có chút may mắn nào. Nhưng cần phải lấy lại tinh thần.
Marco nhìn tôi vẻ châm biếm. Cậu ta biết tôi nói dối.
Cassie đặt tay lên vai tôi tỏ sự động viên.
Ax nói.
Ảnh quay ngoặt chiếc Con Rệp. Xém nữa là tôi té lăn chiêng.
Ax mở hết động cơ. Tụi tôi bay thẳng về phía tàu Lưỡi Rìu.
Ax nói.… BẮT ĐẦU!>
Tôi hướng vòng tròn đỏ về phía mũi tàu Lưỡi Rìu. Tôi nắm chặt cò súng. Mỗi lúc một chặt hơn.
Các tia Nghiệt bắn thẳng về phía tàu Lưỡi Rìu.
Nhưng cùng lúc đó, Visser cũng khai hỏa.
Tia Nghiệt từ hai phía đụng nhau!
Một tiếng nổ kinh hồn, cả vùng trời rực những CHỚP SÁNG. Tôi có thể thấy chúngxuyênqua da thịt mình. Thấy tất cả những gì trong đầu Cassie!
Người tôi đập bắn lên trần tàu.
Tôi té xuống sàn.
Rachel cũng té.
Tàu Con Rệp rung chuyển. Mắt tôi đầy những CHỚP SÁNG, hệt như mặt trời đang chiếu từ trong đầu tôi.
Chao nghiêng…
Cả con tàu lắc lư.
Tôi bị va đập liên tục vào thành tàu, vào người Ax, vào Marco. Tobias đập cánh liên hồi, cố giữ thăng bằng. Hệt như chúng tôi đã bị ném vào một cái máy giặt đang quay.
Con tàu tròng trành, và rồi thẳng đứng trở lại.
Qua cửa sổ, tôi nhìn thấy một hành tinh.
Trái Đất.
Càng lúc tụi tôi càng gần nó hơn.
“Tụi mình đang rơi xuống.” Rachel hét lên. “Ax! Ax! Cả bọn đang rơi nè!”
Ax dùng móng guốc để giữ thăng bằng và bò đến bàn điều khiển.
Tobias thét lên.
Cách tụi tôi chỉ khoảng một dặm, con tàu Lưỡi Rìu cũng đang rơi. Nó cũng lắc lư, tròng trành như tụi tôi.
“Gượm đã…” Cassie nói với vẻ lúng túng.“Bình minhở bên bán cầu phía Tây.”
“Có quan trọng gì không?” Marco thét lên. “Tụi mình đang rơi đó.”
“Mới lúc trước là bình minh ở Trung Đông.” Cassie nói, giọng xa vắng.“Giờ lại là bình minh ở Tây bán cầu.”
Thình lình, những đốm lửa bắt đầu cháy từ mũi tàu Con Rệp. Chúng tôi đang đi vào vùng không gian bình thường.
“Ax, có cách giải quyết nào không?” tôi hỏi.
… sợ rằng như thế chưa đủ.>
“Bồ tài ba lắm mà.” Marco nói.
“Ít nhất thì tàu Lưỡi Rìu cũng chịu chung số phận như tụi mình.” Rachel nói.
“Như vậy thì vui hơn ư?” Marco dấm dẳng.
Rachel mỉm cười. Một nụ cười ngắn ngủi và buồn bã.“Không vui hơn nhiều đâu.”
Ax nói.… chín… tám…>
CHỚP SÁNG!
Tôi không còn ở trong tàu Con Rệp nữa.
Tôi đang khiêu vũ.
Tôi đang nhìn Rachel tức tối khi phải cúi mình chào nhỏ theo điệu nhạc.
Sao kì vậy…
CHỚP SÁNG!
… ba… bám chắc vào!>
Tôi thấy một màu xanh. Một khoảng không màu xanh ùa về phía tôi.
Vừa lúc đó, tụi tôi chạm đất.
Và trong một khoảnh khắc, tôi không trông thấy gì cả.