← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 11

Mấy giờ rồi???

Ô Ô Ô! Ô Ô Ô! Ô Ô Ô!

Tôi thức dậy.

Trong trạng thái hỗn loạn và đờ đẫn.

A A A!

Đầu tôi đau quá. Có hét lên quá trời cũng vậy thôi, chẳng khá hơn chút nào. Cả lưng tôi cũng đau nữa.

Tôi nằm trên đất, trên đám lá ẩm mốc. Xung quanh là cây cối cao vút. Cao khủng khiếp. Những lá dương xỉ cọ cọ vào mặt tôi nhồn nhột. Lưng tôi đang nằm đè lên cái gì đó hình như là rễ cây, hèn chi mà lưng đau khủng khiếp.

Nhưng tôi vẫn còn sống.

KÈN KẸT! KÈN KẸT! KÈN KẸT!

Tôi ngồi dậy ngay tức thì. Nhưng, than ôi, đầu tôi đau quá. Tôi xuýt xoa kêu lên.

Vừa khi đó, tôi trông thấy một con bọ. Một con bọ ngay trên lòng tôi. Một con bọ KHỔNG LỒ. Ôi cha mẹ ơi, hình như là một loài gián. Nó loang lổ sọc màu đen chen lẫn màu vàng, lại còn kèm theo một cái sừng trông rất đe dọa. Con quỷ này phải dài đến 10 centimet chứ chẳng ít. Nhìn thì đẹp thiệt, đẹp ghê gớm nếu nó… không nằm chình ình trênngười tôi.

“AAAAAA!” tôi hét tướng lên và phủi vội con quái vật ấy ra xa.

Một cảm giác trờn trợn, ngứa ngáy trên chân tôi. Á mẹ ơi, kiến! Có đến chục con kiến đang lọ mọ bò ngay trên cẳng chân của tôi.

Tôi cứ đập mãi vào chân mình cho đến khi thật sự yên tâm là bọn quái ấy đã đi mất.

Các cử động khiến tôi cảm thấy chóng mặt và mất phương hướng. Mình đang ở đâu vậy? Những người khác đâu cả rồi?

Tôi nhìn xung quanh. Khắp nơi tuyền một màu xanh. Khắp nơi, tôi nói thật đấy.

“Coi kìa,” tôi nói mà tự biết là chả ai nghe thấy mình cả.

Tôi đang ở giữa rừng. Chắc chắn là vậy. Có thể là vì ẩn khuất sau những rặng cây là tiếng khỉ và chim rít lên thiệt là to. Có thể là vì quanh tôi là đủ loại dây leo. Rồi lại có một con chim đủ màu chấp chới bay ngang thiệt là nhanh. Và cũng có thể là vì một con gián bình thường không thể nào khổng lồ đến thế.

Đây là một khu rừng.

Giống y chang cảnh tượng kì lạ tôi liên tục trông thấy kể từ buổi chiều học khiêu vũ đó.

“Khổ chưa, cái thứ khiêu vũ chết dẫm.” Tôi thì thầm.“Cái trò khiêu vũ đó đã làm mình bị điên rồi.” Tôi phải gọi mọi người mới được.“Các bạn ơi! Cassie! Marco!”

Hình như giọng nói của tôi đã trở nên yếu nhợt. Âm thanh phát ra lập tức bị cả đống cây cỏ nuốt mất.

“Phải cố lên thôi, Jake ơi! Lúc đó tụi mình đang ở trong tàu Con Rệp. Rồi thì tai nạn. Vậy phải đi tìm tàu Con Rệp. Chắc chắn nó ở đâu đây thôi.”

Tôi nhìn chăm chú bức tường đầy màu xanh xung quanh. Không khí chật chội, ẩm thấp. Mùi ngọt lịm của các bông hoa và mùi cây cỏ khiến tôi có cảm giác như mình đang đi qua một quầy bán nước hoa trong siêu thị.

Rồi thì tôi thấy một cái cây đã bị gãy ngọn. Tôi bắt đầu bước đi để cố gắng nhìn nó rõ hơn. Tôi lại thấy có một cây thứ hai, vỡ vụn. Có vẻ như hiện trước mắt tôi là một đường ống nằm xuyên qua tán lá rậm rạp.

Đường ống này nhất định phải dẫn đến chỗ tàu Con Rệp.

“Hoặc đến chỗ tàu Lưỡi Rìu.” Tôi tự nhủ.

HA HA HA! HÔ HÔ HÔ!

Khu rừng yên lặng được một chút, nhưng vẫn nghe văng vẳng tiếng rin rít từ phía rặng cây cao ngất. Có vẻ như đám thú rừng đang khó chịu. Chắc mấy anh chị này chẳng thèm hoan nghênh một kẻ vừa phóng thẳng một chiếc tiêm kích xuống tổ ấm của họ đâu. Và có lẽ đám thú rừng này cũng chẳng ưa gì vẻ ngoài của tôi đâu.

Lạ một cái là mặt đất quang quẻ cực kì. Lá mọc thấp dưới đất không nhiều, dưới chân tôi toàn là lá đã mục rữa. Nhưng ngang tầm mặt tôi thì khác, quá trời bụi cây leo cứ đâm vào mặt tôi khi tôi đi qua.

Bất chợt tôi thấy một khoảng trời quang đãng. Ánh mặt trời sáng lóa chiếu xuống qua lỗ hổng này. Và dường như tất cả muôn loài đều tề tựu nơi lỗ hổng đó để hớp vài hơi ánh sáng. Trời, tôi nhìn thấy cả một tảng dày đặc các loài thực vật: hơn chục loại hoa, rêu thì xanh đến không thể tin được, dây leo thì trùng trùng điệp điệp bám quanh thân cây.

Đây là nơi xanh tươi nhất trên Trái Đất. Ôi, có cả nhiều loại cây nhỏ mọc thẳng từ các thân cây cao nữa kìa.

Tôi lê bước chậm chạp trở lại khoảng tối trong rừng. Và tôi bắt đầu cảm thấy sợ.

Tôi đang ở trong rừng. Rừng nhiệt đới thì không giống như rừng thường, nơi mà ta có thể nhìn thấy cả trăm mét đằng trước. Rừng ở đây rậm rạp vô cùng. Ôi, có cảm giác như tôi đang bị chôn vùi trong một màu xanh.

A A A! A A A!

“Marco! Cassie! Rachel!” tôi hét to. Tôi sợ thật rồi.

Một giọng nói vang lên trong đầu tôi.

Tôi nhìn lên trên nhưng chả trông thấy gì cả. Nhưng rồi tôi thấy Tobias sà xuống từ một rặng cây.

“Tobias!” tôi hét toáng lên. Và vẫy tay. Dĩ nhiên là Tobias đã trông thấy tôi rồi. Nhưng tôi vui quá, vậy thì cứ phải vẫy tay thôi.

Hình ảnh một chàng diều hâu đuôi đỏ có vẻ không mấy ấn tượng giữa một khu rừng rộng lớn thế này. Bạn tôi đậu lại trên một khúc gỗ mục bám đầy rêu.

“Tobiasơi, thế còn những người khác?”

Tobias nói.

“Tụi mình đang ở đâu vậy?”

Tôi đi theo Tobias. Thiệt là bực mình, hai tay tôi cứ phải khua liên tục để rẽ cây tìm lối mà đi. Mồ hôi chảy nhỏ giọt, tôi cứ thở hổn hển bởi không khí ngộp quá.

Rồi, lại được thấy trời quang đãng. Không phải do tự nhiên mà có đâu, đây là thành tích tạo nên bởi cú lao xuống đầy tốc độ của chiếc Con Rệp.

“Jake!” Cassie la lớn và chạy đến ôm lấy tôi. Có vết cắt trên một cánh tay của nhỏ, thương quá. Cassie phải băng lại vết thương bằng cách xé vải từ áo T-shirt của mình.

“Bồ vẫn còn sống nhăn!” Marco lên tiếng.“Ít nhất là cho đến bây giờ.” Giọng cậu ta đầy chán nản.

“Tuiđã bảo bồ là ảnh không sao mà.” Rachel nói.

Chiếc Con Rệp dựng thẳng đứng nhưng một bên trông như đã bị tróc ra từng mảnh. Bạn có thể thấy cả bên trong tàu. Vỏ bọc động cơ bên trái biến thành một nhúm ọp ẹp.

Ax đang ở bên trong con tàu. Ảnh cúi đầu xuống để nhìn tôi qua lỗ hổng bên thân tàu.

“Tui cũng mừng là mình còn nguyên vẹn.” Tôiđáp.“Bây giờ thì… chúng tađang ở đâu vậy?”

“Rừng mưa nhiệt đới.” Cassie nói. “Không phải ở châu Phi, bởi vì mình đã thấy các chú khỉ có đuôi. Hê hê, những cái đuôi giúp chúng nhún nhảy í. Mình đoán tụi mình đang ởNamhoặc Trung Mỹ. Ở rừng mưa nhiệt đớiCosta Ricahoặc Amazon…”

“Tui cá là rừng Amazon.” Marco nóiđầy chắc chắn.“Chà, còn nữa, có ai dám cá về việc tụi mình có còn sống đến lúc tui có thể nhận được tiền thắng cược không?”

Tôi bật cười và quay về phía Cassie.

“Cassie, hình như bồ đang giấu mình điều gì đó?” tôi hỏi.

“Có còn nhớ lúc tụi mình ở trong quỹ đạo hông? Lúc ấy, ở Bắc Mỹ đang đêm nhưng mặt trời lại đang mọc ở phía Hồng Hải…”

Tôi nhún vai.“Cứ cho là thế.”

“Sau khi tụi mình đụng tàu Lưỡi Rìu và rơi xuống, lúc ấy ở đây là ban ngày. Ở Nam Mỹ.”

Mất vài giây sau tôi mới hiểu Cassie đang nói gì.

Ax rời khỏi tàu.Dòng xoáy thời gian.”

“Cái gì?Dòng xoáy thời gianlà cái khỉ gì?”

“Xin giải thích bằng ngôn từ nào dễ hiểu hơn đi.” Tôi nói.

“Tụi mình đã bị cuốn xuyên qua thời gian, Jake ạ.” Cassie nói. “Tụi mình không tới đượcnơimuốn đến. Cũng không phải ởthời điểmmình muốn.”

Tôi trố mắt nhìn Cassie.“Tụi mình đã đi vượt lên trước hay ngược lại? Tụi mình đang ở trong quá khứ hay tương lai?”

Ax chép miệng.