← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12

Lại là 1 giờ 22 phút chiều.

“Để mình tóm tắt mọi chuyện nha. Có thể tụi mình đang ở trong một khu rừng mưa nhiệt đới Amazon. Đang ở trong quá khứ của mình, hoặc tương lai. Tụi mình không thể nào lái chiếc Con Rệp ra khỏi đây. Tụi mình không thể nào biết gần đây có thành phố, thị trấn, hay con đường nào…” Tôi nhìn các bạn.“Có ai bổ sung gì không?”

Ax nói.

Những người Andalite có khả năng theo dõi thời gian tự nhiên. Cứ như bên trong cơ thể họ có một đồng hồ vậy. Rất có ích. Dĩ nhiên, sẽ càng có ích nếu tụi tôi biết mình đang ở thế kỉ nào.

Cassie giơ tay, y hệt lúc còn ở trường.“Rừng mưa nhiệt đới đầy rắn độc, côn trùng độc, rau độc và ếch độc.”

“Cái gì?” Marco cướp lời.“Ếch độc ư? Bồ nói làếchđộc hử?”

“Ngoài ra còn một quái vật khổng lồ: báo đốm.”

“Nghe hay ho thật.” Marco làu bàu.

“Bây giờ tụi mình không có nước cũng chẳng có thức ăn.” Rachel nhắc nhở.“Lại cũng chẳng có vũ khí.”

Tobias lên tiếng.

“Không ai có thể ở trong lốt biến hình quá hai giờ đồng hồ.” Cassie nói. “Thực tế là tụi mình không đủ sức bay quá 20, 30 dặm một giờ. Như vậy, một lần biến hình chỉ cho phép tụi mình bay được tối đa là 60 dặm. Và mình thì đoán đám rừng bao quanh đây phải tới cả ngàn dặm.”

“Chưa hết đâu,” Marco rầu rĩ.“Thiệt ra tụi mình làm được gì? Tìm một thị trấn, gọi điện thoại về nhà và báo mọi người là mình đang ở Nam Mỹ chắc? Nói gì nhỉ, à há, sẽ bảo:Chào ba, ba sẽ xỉu vì ngạc nhiên đó! Con đang ở Brazil nè. Hay Costa Rica gì đó. Ba đến đón con nha!”

“Mà chắc gì đã có thị trấn,” Rachel nói. “Chắc gì có điện thoại. Và chả biết ba mẹ tụi mình đã ra đời hay chưa, hay có còn sống không nữa. Mấy bồ quên mất một điều: có thể chúng ta đang ở vào năm 2000 trước Công Nguyên… hoặc đang chơi vơi trong năm thứ 10.000 sau Công Nguyên.”

“Ax này, có cách nào hóa giảiDòng xoáy thời giannày không?” Tôi hỏi.

Ax không trả lời. Tôi thấy đôi cuống mắt của ảnh chầm chậm nhìn về phía phải.Ax nói.

Tôi liếc về phía Ax đang nhìn. Cái gì đó đang di chuyển! Cảm giác vật đó có đầu, vai, tay.

Ax chậm rãi.

“Tobias?” tôi gọi.

Tobias dang rộng cánh và bay vụt qua đám cây…

Dòng xoáy thời gian, tôi… tất cả những gì tôi biết chỉ là định nghĩa về nó: Một vết rách trong thời gian, không gian.>

“Điều này thì ăn nhằm gì…” Marco làu bàu.

…> Ax nghiêng đầu.Dòng xoáy thời gianở trường. Nhưng hôm đó, còn có một trò chơi. Và lúc đó tôi mải nghĩ về trò chơi nhiều hơn là bài học. Hum, lại còn một nữ sinh khiến tôi mất tập trung.>

Marco cười phá lên.“Ax, chẳng lẽ bồ sắp kể bồ mải tán tỉnh cô nàng đến nỗi quên cả học ư?”

Ax không trả lời. Ảnh chỉ nói:Dòng xoáy thời gianhay không. Tôi nhớ mang máng vài điều, nhưng không nhớ hết.>

“Mìnhkhát quá.” Rachel nói. “Có tính làm gì thì cũng phải kiếm nước đã. Cả thức ăn nữa. Ax nè, tụi mình có sửa được tàu Con Rệp không?”

Ax nói.Dòng xoáy thời gianđã xóa sạch phần mềm của tàu. Xóa sạch hết rồi.>

“Bồ viết lại được chứ?” Rachel hỏi.

“Rắc rối thật.” Tôi cảm thán.“Mà này, gượm đã. Còn tàu Lưỡi Rìu thì sao nhỉ?”

Ax bối rối.

“Mình thấy nó rơi cùng tụi mình.” Cassie nói. “Nhưng không thấy nó nổ.”

“Như vậy, có thể tụi mình còn phải lo về Visser Ba và một lô một lốc những tên Hork-Bajir nữa đó.” Tôi nói. “Trời ơi, chả có tin vui nào sao?”

“Có chứ, ít nhất vẫn đang là ban ngày.” Marco giả bộ cười toe toét.“Khiđêm xuống, cả bọn sẽ…”

Tobias hét lên.

Lần đầu tiên trong đời, tôi lập tức làm theo mà không nghĩ ngợi gì hết. Tôi cúi rạp người. Nhưng cả khi đã chúi người xuống, tôi vẫn thấy khuôn mặt ấy. Thấy cánh tay. Thấy cả lưỡi giáo nữa.

Nó đâm thẳng vào tôi.

Vào thẳng mặt tôi.

Vẫn lại là ảo giác tôi đã gặp!

Tôi chúi người xuống. Mũi giáo bay vọt qua đầu, đâm thẳng vào bụi rậm.

Tobias vỗ cánh bay thẳng lên trời.cậu ấy tự trách mình.

Tôi vẫn chưa hoàn hồn và không để ý đến lời Tobias.“Mìnhđã biết là nó sẽ xảy ra mà. Ngọn giáo đó. Cả thằng bé phóng lao. Mình biết tất cả.”

Cassie nhìn tôi lạ lẫm.“Jake à, bồ đang…”

Tobias cắt lời.

“Tại sao?” Rachel cưỡng lại.“Bọn trẻ cầm giáo thì việc gì phải sợ.”

… hình như ba mươi tên Hork-Bajir. Chúng đang vạch rừng đi về hướng này.>

“Tụi mình không thể bỏ lại con tàu!” Rachel phản đối.“Không có nó, làm sai ra khỏi nơi này?”

“Nhưng tụi mình cũng không đủ sức chống lại hai mươi tên Hork-Bajir,” tôi nói. “Phải rút thôi.”

Tôi nhìn Cassie. Nhỏ vừa rút ngọn giáo ra khỏi bụi cây. Nó dài và mỏng. Không có đầu nhọn. Chỉ là một thanh dài có cán nhuộm màu đen.

“Trông nó không nguy hiểm lắm.” Tôi nói.

Cassie lắc đầu.“Ừ, cái thanh này thì chả giết được ai. Trừ khi có tẩm thuốc độc. Mà tụi mình lại đang ở giữa vương quốc của các loại độc tự nhiên.”

“Dânđịa phương… Mình nghĩ họ chẳng phí thời gian sử dụng một vũ khí dỏm đâu.” Tôi nói.

“Có thể mũi giáo này tẩm độc. Ở đây có nhiều loại ếch và thực vật độc có thể dùng cho việc tẩm độc vào giáo và tên. Rất nguy hiểm. Bọn Hork-Bajir không phải là mối lo duy nhất của tụi mình rồi.”

Tobias cảnh báo. Cậu ấy lại đang ở trên đầu tôi. Tôi không thấy được Tobias, nhưng tôi biết cậu ấy đang ở trên vòm lá rậm rạp.

Đã đến lúc quyết định.

Ở lại chiến đấu ư? Tụi tôi thua là cái chắc.

Chạy trốn ư? Như vậy đồng nghĩa với việc bỏ lại tàu Con Rệp, và không thể về nhà.

“Ax? Bồ có thể lấy đi một bộ phận nào đó của tàu Con Rệp để bọn Yeerk không sử dụng được tàu không?”

Ax nhìn tôi bằng đôi mắt chính, còn đôi cuống mắt vẫn quét một vòng khắp rừng.

“Vậy làm đi.” Tôi bảo.

Tobias nói vọng xuống. Nhưng vòm cây rậm rạp quá khiến tôi không rõ Tobias đang ở đâu.

Ax ngần ngừ, không rõ phải làm gì.

Tất cả đều nhìn tôi.

“Làmđi, Ax.” Tôi nói và Ax chạy về phía con tàu.“Mọi người còn lại, ra khỏi đây.”

“Em sẽ ở lại với anh.” Rachel nói liền.

“Anh khôngở lại, phải giảm thiểu nguy hiểm” tôi nói. “Axở lại là đủ rồi. Không thể để những người còn lại bị đe dọa.”

Tôi lao vào khoảng xanh. Tôi nắm tay Rachel và kéo nhỏ theo mình. Cassie và Marco chạy theo tôi.

Tobias gọi.

Tôi không trả lời.

Đây là điều tồi tệ nhất mà một thủ lĩnh có thể gặp phải - đó là khi buộc phải khiến sinh mạng của ai đó - là đồng đội với mình bị đe dọa. Nếu Ax không thể thoát, tôi sẽ không biết giải thích thế nào với các bạn.

Và với bản thân tôi.

TAI HỌA GIỮA RỪNG HOANG