CHƯƠNG 13
1giờ 48 phút chiều.
Tôi không đủ sức để mô tả một rừng mưa nhiệt đới. Để làm điều đó, bạn vừa phải là một nhà thơ, nhà khoa học kiêm cả nhà văn viết truyện kinh dị nữa.
Tôi chỉ có thể tả cảm giác mà nó mang lại cho tôi - cảm giác thấy mình thật nhỏ bé, đơn độc, yếu ớt đến tuyệt vọng và sợ hãi.
Không khí nóng và ẩm thấp đến ngột ngạt. Thở mà cứ như là hít không khí qua ống hút vậy đó - hít vào hơi nước, mùi hương và mùi hôi của những vật thối rữa xung quanh mình…
Cây rừng xô đẩy bạn từ mọi phía. Đám lá ướt chen sát gương mặt bạn, đám dây leo thì uốn éo làm vướng chân, còn đám cây bụi sắc nhọn thì chỉ chực cào nát bạn thôi.
Và lại còn có hai nỗi sợ hãi đi kèm với nhau nữa: sâu bọ và cơn khát.
Muỗi mắt, ruồi và đủ loại côn trùng biết bay theo sát tụi tôi thành từng đàn. Chúng lao xuống tấn công, rồi bất thần chuồn mất, rồi ngay sau đó lại đột kích lần nữa. Bạn mà dừng lại dù chỉ vài giây thì, eo ơi, cả bàn chân bạn sẽ bị kiến, rết, gián, thậm chí cả những loại sâu bọ chưa từng có tên trong từ điển bám đầy.
Tụi tôi lại không có giày mới khổ chứ.
Không khí nóng ẩm khiến tụi tôi đầm đìa mồ hôi. Khô không thua gì ở sa mạc. Cứ ngỡ cây cối xanh tươi thế này, chắc là ở đây có vô khối nước, vậy mà lầm to! Đất dưới chân tụi tôi khô nẻ vì các loại thực vật đã hút hết nước.
Đã vậy, tụi tôi còn luôn bị theo sát bởi một bản giao hưởng lạc điệu gồm đủ giọng của các loại thú trong rừng như thể bọn nó đang bình phẩm và chế giễu lũ trẻ con thành thị đang vất vả hành quân giữa rừng. Dám bọn nó còn đang mở sòng cá cược xem tụi tôi còn cầm cự được bao lâu nữa ấy chứ…
Tụi tôi đã cách tàu Con Rệp khoảng 200 thước thì bỗng nghe tiếng ồn ào phía sau.
“Andalite!” một giọng Hork-Bajir rú lên.“Andalite!”
Tobias gọi chúng tôi.
Tôi cắn môi đến bật máu.
“Tụi mình phải biến hình và quay lại cứu Ax.” Rachel nói. Mắt nhỏ đỏ ngầu.
Lẽ ra tôi có thể nói không. Tôi hoàn toàn có lí do để nói không. Tụi tôi đang ở một nơi xa lạ, đối đầu với những chướng ngại kì quặc. Hơn nữa, Ax là người nhanh và khỏe nhất trong bọn. Nhưng dù vậy, chắc Rachel cũng sẽ quay lại thôi.
“Rachel, chỉ anh và em đi thôi. Marco và Cassie phải ở lại.” Tôi thét.
“Tại sao tụi tôi phải ở lại?” Marco gầm lên.
“Bởi vì tụi mình cần lực lượng dự bị Marco ạ.” Tôi gay gắt đáp lại.
Tôi không biết liệu Marco có hiểu hay không. Nhưng Rachel hiểu. Nhỏ bắt đầu biến hình.
Tôi cố biến thành cọp thiệt nhanh. Lốt gấu đã dần hiện ra ở Rachel - đôi vai lực lưỡng, bộ lông bờm xờm và những móng vuốt dài, cong.
XXXẸẸẸTTT!
Đó là âm thanh của tia Nghiệt. Toàn bộ bọn thú rừng đồng thanh chí choé bàn tán.
KKKRRRAAAA!
HOOHOOHOOHOO!
Tôi nghe tiếng một vật rất lớn đâm sầm vào bụi rậm, nhưng không nhìn rõ. Khi đã ở trong rừng nhiệt đới, nhìn được xa năm thước đã là một điều may mắn.
Rachel nói.
…> tôi chưa kịp nói hết câu Rachel đã lừng lững tiến về phía tàu Con Rệp. Quỷ thật, nhỏ không chịu chờ tôi…
Cơ thể tôi phủ đầy lông màu cam chen lẫn màu đen. Tôi đang đi bằng bốn chân, suy nghĩ như cọp và nhìn bằng mắt cọp.
Tôi cảm nhận được sức mạnh vô song cùng sự hung hãn của cọp. Khu rừng nhiệt đới hoang dã này chính là tổ ấm của cọp. Nó thuộc về nơi này và nó là chúa tể nơi thảm cỏ rộng lớn này.
Tôi vọt tới, theo kịp Rachel một cách dễ dàng. Con gấu xám - Rachel đang thở vô cùng khó nhọc.
… không tìm ra chúng… nghe tiếng la hét, nhưng chúng di chuyển nhanh quá.>
Đôi tai cọp của tôi lắng nghe. Cọp rành cách theo dấu tiếng động trong rừng thẳm mà…
tôi nói và lao người về phía đang vang rền âm thanh. Ồ, nhưng phải chậm lại, Rachel chạy chẳng nhanh chút nào.
Tobias réo gọi tôi từ trên cao.
Tôi xoay người sang trái…
…>
“Ha ha ha!” tên Hork-Bajirđắc thắng hét vang. Hắn tung chưởng về phía tôi, cánh tay hắn phất nguyên qua bụi gai y như một máy xén cỏ đang hoạt động.
Khuỷu tay hắn sượt qua tôi độ vài centimet. Nghe rõ tiếng gió từ đòn đánh.
Tôi lấy hết sức phóng lên cao. Móng vuốt tôi xoè rộng.
Tôi gầm lên. HRRROOOWWWWRRR!
Tôi vội tới chỗ tên Hork-Bajir. Hắn chạy, nhưng đã quá trễ. Bọn Hork-Bajir cũng nhanh lắm. Nhưng khi đã đánh xáp lá cà, với những đòn công thủ dùng răng, thì cọp là số một.
Hắn chém một nhát. Vai phải của tôi đau nhói.
Tôi quật lại. Ha ha, tên Hork-Bajir ré lên.
Cái đầu rắn của hắn ngọ nguậy…
Tôi bay thẳng xuống tấn công. Răng tôi cắm phập vào cổ kẻ thù.
Từ xa tôi nghe tiếng gấu la đau đớn. Nhiều tiếng va chạm loảng xoảng.
Tôi lùi lại. Tên Hork-Bajir cao bảy thước đã nằm đo ván, rên xiết vì đau đớn.
Thiệt sự tôi cảm thấy nao lòng. Loài Hork-Bajir đã bị bọn Yeerk biến thành nô lệ. Tên Hork-Bajir này thật ra nào có muốn ở đây để phải chịu nhiều đau đớn giữa một khu rừng cách xa quê nhà y đến cả triệu dặm như thế này…
Và cả tôi cũng đâu muốn có mặt ở đây.
Tôi cố tìm trong gió tiếng của Ax. Không có gì cả.
Cũng không có tiếng bọn Hork-Bajir.
Cả tiếng Rachel cũng im bặt.
Như thể họ đã biến mất khỏi vùng không gian tuyền một màu xanh này…
Rồi thì…
Tôi cảm thấy chân trái đau kinh khủng. Tôi nhìn tên Hork-Bajir, nhưng hắn không động đậy gì cả…
Ôi, tôi nhận ra mình đang loạng choạng.
Cả thân người lảo đảo!
Tôi còn kịp thấy còn rắn màu vàng nhạt đang trượt đi.
tôi tự nhủ trong khi đầu óc đang cực kỳ hỗn loạn. Và cả vùng không gian xanh như quây tôi lại. Tôi đang bị chôn vùi bởi màu xanh.
Một bóng chim đậu xuống bên cạnh tôi.
Mình đang cố đây. Mình đang cố nhớ lại mình phải biến thành cái gì đây. Rồi thì…
CHỚP SÁNG!
Tôi đang đi bộ từ trường về nhà. Tôi và Marco.
Tụi tôi đang nói chuyện, đang đoán xem Tobias muốn nói gì.
Tobias lại truyền tin vào đầu tôi. Cậu ấy nói gì vậy nhỉ?
CHỚP SÁNG!
Giọng Tobias vang lên:
Tôi thấy lại được rồi! Tôi thấy tay mình đang đưa ra trước mặt. Đôi tay nửa cọp nửa người.
Liệu mình có thể thoát khỏi nọc độc của con rắn không? Hoàn hình có thể giúp mình giải độc không? Lẽ ra phải hỏi Ax.
Tôi tự trách mình.
Nhưng tôi cũng dần nhận được lời giải đáp. Khi cơ thể bắt đầu trở lại thành người cũng là lúc tôi thấy nọc độc của con rắn yếu dần.
Tobias nói.
“Chuyện gì vậy? Có thêm bọn Hork-Bajir ư?” miệng tôi đã bắt đầu hiện lại.
Tim tôi đập mạnh. Sự thay đổi quá nhanh làm tôi kiệt sức. Cảm giác như đang phải leo núi vậy. Có lẽ vì chất độc. Cũng có thể vì quá nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc.“Nhỏ đang ở đâu?”
Tobias vỗ cánh bay đi, bỏ lại tôi, chân trần, kiệt sức giữa khu rừng nhiệt đới.
Tôi tìm thấy Rachel bằng cách theo dấu những tổn thất nhỏ để lại: ba tên Hork-Bajir nằm bất tỉnh. Có thể chúng đã… Nhưng tôi không còn thời gian để lo nghĩ về chúng nữa.
Vì vừa khi đó, tôi trông thấy Rachel.
Nhỏ đang nằm lạnh cóng, trong lốt gấu. Những nhát dao của bọn Hork-Bajir loang lổ trên người nhỏ.
Rachel nằm yên lặng, máu ra đầy. Nhưng, trời ơi, đó vẫn chưa phải là điều tệ nhất khiến tôi phải hét lên.
Bộ lông gấu còn động đậy.
Động đậy cùng bước chuyển động của cả vạn con kiến đang bóc cả vạn mảnh nhỏ trên thân người đầm đìa máu của Rachel.