← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 14

2giờ 30 phút chiều.

“Rachel!” tôi thét lênđau đớn.“Tỉnh dậy đi!”

Tobias nhắc tôi từ trên cao.

Tôi ngồi thụp xuống cạnh Rachel và cố đập bọn kiến. Nhưng chẳng ăn thua mà bọn kiến lại còn phủ đầy tay tôi.

Dễ phải đến cả mười ngàn con kiến đang bu đầy trên người Rachel. Nhỏ đã té gần như ngay trên tổ của chúng. Trước mắt tôi, bọn kiến xếp hàng khuân từng mảnh thịt đẫm máu…

“Gần đây có nước không?” tôi hỏi Tobias.

Rachel vẫn đang thở. Vẫn còn sống. Tôi đá vào cái lốt gấu-Rachel. Đá thiệt mạnh.“Dậy đi!” tôi nói.“Rachelơi, tỉnh dậy đi mà.”

Bọn kiến đang tràn vô tai Rachel. Chúng bò ngang qua đôi mắt đang khép của nhỏ. Tôi muốn thét lên và muốn khóc nữa.

Chưa bao giờ tôi thấy mình bất lực đến thế.

Rachel nằm đó, lạnh cóng. Cả vạn con kiến bu đặc như vậy, làm sao nhỏ có thể tỉnh dậy. Trước khi Rachel có thể hoàn hình bọn kiến sẽ giết chết con gấu mất thôi. Chúng sẽ ăn rỗng đôi mắt, bò ùn ùn vào trong đầu Rachel, còn tôi thì đành bất lực…

“Tobias! Tìm thêm kiến ngay!”

“Làmđi.” Tôi thét, chẳng thèm để ý liệu có ai nghe thấy không.“Tui cần một đàn kiến nữa.”

Đôi mắt Tobias dường như mở to hơn. Cậu ta vỗ cánh, bay là là mặt đất, cố gắng bay thiệt là chậm.

Vừa lúc đó tôi nghe có tiếng động trong bụi cây. Trời, hai con sói.

“Cassie? Marco?”

Nhìn kĩ hơn, tôi nhận ra hai con sói vừa trải qua trận chiến. Có những vết cắt. Cả máu nữa…

Hai con sói bắt đầu hoàn hình.

Cassie rền rĩ khi thấy Rachel.

Tôi không có thời gian giải thích nữa. Tôi quỳ xuống và giựt mạnh một chùm lông gấu đầm đìa máu.

Marco thét lên.

Tôi giựt thêm nhiều chùm lông nữa, rồi chạy về phía Tobias đang đậu trên một bụi dây leo và chăm chú nhìn một tổ kiến.

Tôi lấy một chùm lông và đặt bên cạnh tổ kiến.

Có phản ứng liền tức thì. Hàng trăm con kiến túm tụm quanh chùm lông.

Tôi dùng một chùm lông khác để nhử thêm một nhóm kiến nữa. Rồi cứ bước vài bước hướng về Rachel, tôi lại thả một chùm lông. Thật không ngờ là bọn kiến vẫn ngoan ngoãn đi theo tôi, lại còn tăng tốc chạy nữa chứ.

Tôi chầm chậm dẫn bọn kiến về chỗ Rachel.

Cassie và Marco đã trở lại thành người. Trông hai đứa nó, tôi có thể tưởng tượng lại bộ dạng của chính mình lúc nãy: sợ hãi, tuyệt vọng.

“Tụi mình phải xua bọn kiến đi chứ?” Cassie hét lên khi trông thấy tôi.“Chúng vô tận tai Rachel rồi kìa! Vô miệng nữa! Chúng sẽ giết nhỏ mất thôi!”

“Mình biết.” Tôiđáp cụt lủn và thả xuống đất chùm lông gấu đẫm máu cuối cùng. Nếu phương cách này không hiệu nghiệm, Rachel sẽ chết…

Đàn kiến đi theo lối đi tôi đã mở. Chúng dừng lại ngần ngừ một thoáng rồi ngay lập tức, chúng tấn công vô con gấu như một đạo quân thiện nghệ. Cả vạn con kiến mới ùa lên con gấu-Rachel. Chúng đụng độ với đàn kiến cũ.

Tôi đã từng là kiến. Tôi đã thấy cách phản ứng của hai đoàn quân kiến khi đụng nhau. Hi vọng lần này cũng thế.

Chẳng sai. Hai đạo quân kiến xông thẳng vào nhau. Hệt như những robot chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của mùi vị và bản năng.

Chúng đánh nhau tơi bời. Bọn kiến trong tai và miệng của Rachel cũng bò ra tiếp ứng.

“Mưu kế của bồ hay thiệt đó, Jake.” Cassie nói. “Nhưng rồi, sẽ có một đàn kiến thắng trận.”

“Hi vọng Rachel sẽ tỉnh lại trước lúc đó.” Tôi nói.

Hai sư đoàn kiến kịch chiến đầy hung hãn. Những chiến binh kiến yếu thế bị xé nát cả cơ thể. Nọc độc kiến vương vãi bầy hầy…

Trận chiến sắp sửa ngã ngũ. Đạo quân kiến mới đến cách căn cứ quá xa. Chúng không kịp gọi viện binh. Trong vài phút nữa, trận chiến sẽ kết thúc.

Khi chúng đánh nhau, chúng không làm cơ thể Rachel bị thương thêm nữa. Và rồi…

…>

“Rachel! Là anh đây, Jake đây. Hoàn hình lẹ đi.”

Rachel nghe rõ mệnh lệnh. Nhỏ bắt đầu hoàn hình. Đôi vai và cặp chân gấu lực lưỡng thu nhỏ lại…

“Ôi!” Rachel lí nhí ngay khi miệng xuất hiện trở lại.“Aaaaa!”

“Rachel, dậy ngay! Theo anh!” tôi nói. “Tobias, suối ở đâu?”

Tobias cất cánh bay chầm chậm qua các hàng cây. Tôi đi theo, băng qua bụi rậm, đôi chân trần của tôi hụt lên hụt xuống, rách toé máu. Con suối chỉ cách khoảng trăm thước, vậy mà tôi ngỡ như đang phải lội bộ cả dặm.

Rachel đang kêu gào. Nhỏ là người dũng cảm nhất mà tôi từng thấy. Nhưng bọn kiến kia, sau khi thắng trận, đang quay sang hành hạ nhỏ. Không ai có thể chịu đựng được cảnh tượng này.

Không ai có thể chịu được.

“Tránh xa tao ra! Ôi, không!Chúng…”

Thình lình màu xanh biến mất. Một dòng suối đục ngầu… Ôi ôi…

Tôi nghe tiếng Rachel vẩy nước bên cạnh mình. OẠP! OẠP!

Tôi bơi về hướng Rachel. Nhỏ vẫn đang ở dưới nước. Mặt nước âm u quá, không nhìn thấy rõ. Chỉ thấy làn nước bập bềnh.

Đàn kiến đang bị cuốn trôi theo dòng nước.

Và rồi…

ÙM! ÙM!

Rachel ngẩng mặt lên, lấy hơi.

“Em có sao không?” tôi hỏi.

Rachel nhìn xung quanh, lúng túng một hồi rồi mới nhận ra tôi, rồi Marco, Cassie đang đứng trên bờ suối.

“Ra khỏi đó mau!” Cassie thét to.

Tôi nắm tay Rachel và kéo nhỏ lên trên bờ. Tôi đẩy nhỏ băng qua đám cỏ lầy lội. Vừa nhấc chân lên khỏi mặt nước, tôi bỗng nhận ra đợt sóng lớn mà Cassie vừa trông thấy.

Tôi co chân lên, vừa kịp tránh đàn cá piranha chuyên tấn công và ăn các động vật sống.

Rachel đang giận dữ, toé nước thật mạnh lên tóc để xua bọn kiến còn lại. Tôi ngồi nhìn đám cá piranha. Nghe nói một đàn cá piranha có thể rỉa sạch một con bò chỉ trong có vài phút.