← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 15

3giờ 09 phút chiều.

“Phải đi tìm Ax thôi.” Tôi nói. “Nhưng phải thật cẩn thận. Còn có bọn Yeerk trong khu rừng đáng sợ này nữa đó…”

một giọng truyền tin vang lên.

“Ax!” tôi gào lên ngỡ ngàng.

Vừa dứt lời, anh chàng nhảy từ trên cây xuống.

“Cha chả, cuối cùng cũng được thấy Ax biến thành khỉ.” Marco nóiđầy mãn nguyên.

Chú khỉ Ax nhỏ xíu, lông tuyền màu nâu. Rõ là khỉ thiệt. Nhưng điều cốt yếu là Ax vẫn còn sống.

Tôi vui sướng quá.

Tôi đã phạm đủ thứ sai lầm. Tôi đã ngu ngốc lôi cả bọn vào Safeway, rồi lại khiến Tobias gặp nguy hiểm, mạng sống Ax bị đe dọa. Tôi đã bỏ Rachel ở lại một mình, suýt chết. Nhưng ít nhất cuối cùng tất cả vẫn còn sống.

Tạm thời hãy còn sống.

Chú khỉ - Ax đang nắm vật gì đó nơi bàn chân. Nó có màu vàng chói, to cỡ cái đĩa CD…

“Cái gì vậy?” tôi hỏi.

Ax nói.

“Ax à, tôi thật sự vui mừng vì anh còn sống.” Tôi nói.

Ax nói.

“Một ý rất hay.” Rachel nói.

“Bọn Mượn xác-người biết rõ loài vật nào sinh sống ở rừng nhiệt đới, loài nào không phải. Bất cứ con thú lạ nào cũng sẽ bị lộ tẩy ngay…” Marco trầm ngâm.

“Vậy thì tụi mình phải“nhập gia tùy tục” thôi.” Tôi nói.

Ax đề nghị.

“Marco là anh họ của khỉ đó nha.” Rachel nói.

Tôi thấy vui vì Rachel đã lại trêu chọc Marco. Điều đó chứng tỏ nhỏ đã bình thường trở lại, dù trong mắt nhỏ vẫn có một quầng tối. Có lẽ Rachel vẫn chưa thể rũ bỏ được tất cả những gì đã trải qua. Với tính cách của Rachel, tôi biết nhỏ sẽ phản ứng lại bằng cách hung hăng hơn nữa. Hơn nhiều nữa kìa…

“Lốt khỉ cũng hay đó.” Cassie nói. “Tụi mình sẽ bay lên khỏi mặt đất và biến vào các rặng cây.”

“Đồng ý, Ax dẫn đường nha. Tobias? Làm ơn coi chừng phía trên giùm…”

Tobias nói rồi bay thẳng lên rặng cây cao. Tôi biết Tobias đã mệt và còn đói nữa. Ở loài chim, sự trao đổi chất diễn ra nhanh lắm. Chim không chịu đói lâu bằng người được nhưng tôi không biết làm cách nào để giúp cậu ấy…

Mười phút sau tụi tôi đã đến chỗ một đám khỉ đang chí choé cãi nhau trên rặng cây.

Ax đã biến thành khỉ, nhưng tụi tôi không thể thu nạp ADN khỉ từ ảnh được mà phải tìm một anh chàng khỉ thứ thiệt.

Ax nói.

“Bằng cách nào?” Marco hỏi.

Ax ngần ngừ. Khó đoán được liệu khỉ có biết mắc cỡ hay không, nhất là khi nhìn một chú khỉ có đầu óc của người Andalite. Nhưng tôi đoan chắc là Ax đang mắc cỡ ghê lắm…

… tôi tin rằng tôi, à không, đúng hơn là cái lốt khỉ tôi đang mang là một… mĩ nhân khỉ. Vừa rồi, có một chàng khỉ tỏ vẻ khoái tôi lắm.>

“Chà chà, ra vậy đó.” Marco nói. “Hoá ra chiến hữu của tụi mình lại là một hoa hậu khỉ. Ai đó…”

“… xinđánh thức con dậy.”

“… xinđánh thức con dậy.”

Cả Marco và tôi buột nói cùng một lúc. Cậu ta nhìn tôi. Tôi nhìn cậu ta. Còn mọi người thì… nhìn chúng tôi.

Tôi thở dài.“Có một điều lẽ ra mình phải nói với mấy bồ sớm hơn. Mình đã liên tục có những ảo giác kinh khủng. Hết thấy mình ở trường rồi lại thấy mình lạc trong rừng. Và bây giờ khi đang ở rừng, lại thấy mình đang ở nhà.”

Rachel tròn xoe mắt như muốn nói:“Chuyện gì nữa vậy?” Cassie nhìn tôi vẻ lo lắng. Marco có vẻ lại muốn nghĩ ra một câu châm chọc nào đó, nhưng rồi thôi vì đã mệt đừ.

Ax nhìn tôi bằng đôi mắt khỉ thiệt lớn.

Tôi nhún vai.“Buổi chiều nay. Chiều qua hay chiều nay nhỉ, mà thôi, gọi là gì cũng được. Quầng sáng đầu tiên xảy ra khi mình đang tập khiêu vũ…”

“Cái gì, quý ôngđây học khiêu vũ sao?” Marco nói. “Hum, lẽ ra tui phải mua vé đi chiêm ngưỡng mới phải.”

Ax gãi gãi cổ thiệt mạnh, rồi bỏ cái gì đó vô miệng. Chà, rõ là bộ óc khỉ đang chi phối ảnh.… Tôi ngờ rằng chúng ta đã di chuyển theo chiều thời gian ngược lại. Nhưng không xa lắm đâu. Chúng ta đang tồn tại đồng thời cả ở đây lẫn ở nhà. Hiện tại, đang có hai Marco, hai Cassie, hai Rachel… Mỗi người chúng ta có hai hiện thân. Một ở đây, một ở nhà. Cùng một lúc. Những hồi tưởng chỉ mới bắt đầu hôm nay. Vì vậy, tôi ngờ rằng chúng ra đã đi ngược lại khoảng một ngày.>

“Hay nhỉ.” Marco nói.

Ax nói vẻ nghiêm túc.

“Nghĩa là…?” tôi hỏi gấp gáp.

“Vậy tại sao đến giờ sự hủy diệt chưa xảy ra?” Rachel hỏi.

Dòng xoáy thời gian.> Ax giải thích.Dòng xoáy thời gianxảy ra là 8 giờ 54 phút, chính xác là vậy.>

“Nói cách khác, nếu quay lại thời gian cũ, tụi mình phải kịp đến trước khiDòng xoáy thời gianxảy ra lúc 8 giờ 54 phút, phải không?” Tôi hỏi lại.

“Tụi mình phải làm gì bây giờ?”

Tôi gật đầu.“Như vậy nếu tụi mình đang bị sập bẫy, cả Visser Ba cũng đang chịu chung số phận, đúng không? Chắc hắn cũng biết vềDòng xoáy thời gian. Nếu hắn quay về, ta có thể cùng quay về với hắn. Tụi mình chỉ cần tìm ra tàu Lưỡi Rìu, trốn vào đó và nhờ Visser Ba đưa về nhà. Có phải đó là cách duy nhất không?”

…> Ax buột miệng nói, rồi tự dưng im bặt.

“Còn cách trở về khác nữa ư?” Tôi hỏi Ax.

Ax nhìn tôi thật lâu. Hình như ảnh không biết phải nói gì, hoặc không biết có nên nói hay không. Ax đang ở trong lốt khỉ, nên tôi không đọc được biểu cảm của ảnh.

…>

Tôi biết Ax đang giấu giếm điều gì đó. Lẽ ra tôi có thể thúc ép ảnh, nhưng tôi đã không làm vậy.

Lại là một sai lầm nữa của Hội trưởng Hội Animorphs.