CHƯƠNG 16
3giờ 40 phút chiều.
Thâu nạp ADN khỉ thì không khó. Có mấy chàng khỉ cứ nhún nhảy chuyền cành, rồi lại bu quanh Ax khịt khịt mũi ngửi lấy ngửi để. Và dường như mấy chú chẳng sợ tụi tôi tí nào…
Tôi chạm nhẹ vô người một chú khỉ. Chú ta nhìn tay tôi dò xét, rồi quay lưng, ôi cha, hình như chú ta đòi tôi gãi lưng cho chú hay sao ấy.
“Được thôi,” tôi lẩm bẩm.“Rất hân hạnh.”
Tôi gãi lưng cho chú ta. Vừa gãi, tôi vừa nhắm mắt tập trung tâm trí hướng về chú khỉ này. Chà, chú ta rất chi yên lặng, chắc là đang khoái chí lắm đây.“Thiệt là dễ dàng.” Cassie nhận xét.“Mình còn nhớ ADN của tinh tinh giống ADN người đến 97%. Hổng biết mấy chú khỉ này thì sao nhỉ?”
“Coi Marco nè, giống người đến 99% đó.” Racheltung chưởng.
“Hổng sai, còn mẫu ADN của Rachel giống búp bê nhựa Barbie đến 99% chứ đâu có ít!” Marco vặc lại.
“Tập trung đi mà!” tôi hơi gay gắt. Thiệt ra, tôi cảm thấy vui vui khi mọi người cư xử y như ngày thường. Nếu Cassie không nhắc đến các loài thú, còn Marco và Rachel ngưng châm chích nhau, thì nguy tận mạng rồi.
“Ax?Đầu óc khỉ thế nào?” Cassie hỏi.
Ax lúc nào cũng ngạc nhiên khi thấy loài người chỉ đi bằng hai chân, lại không dùng đến đuôi nữa chứ.
“Vô việc thôi.” Tôi nói. “Chẳng còn nhiều thời gian nữa đâu. Tobias? Ax? Canh chừng giùm nha?”
Giọng Tobias đượm vẻ bi quan.
Tobias nói đúng, nhưng tôi chỉ đủ sức tập trung cho từng chuyện một lúc thôi. Tôi biết rằng tụi tôi cần phải biến thành khỉ, nhưng tôi chẳng thể nào biết được liệu tụi tôi có thành công hay không, có toàn mạng trở về hay không…
Tôi tập trung nghĩ về con khỉ tôi đã thâu nạp ADN. Thật nhanh, tôi bắt đầu cảm thấy có sự thay đổi.
Bọn khỉ cũng nhận ra có cái gì đó thay đổi.
EEEEEEE!
Chúng nhảy loạn lên và nháo nhào chuyền cành.
Người tôi thu nhỏ lại và càng thu nhỏ lại, tôi càng cảm thấy bất an. Những túm lông nâu mọc ra từ tay và chân tôi. Gương mặt tôi vẫn vậy, nhưng đôi môi phồng lên thành một cái mõm dày và chắc như thể bằng cao su.
Hoop, tôi cảm nhận cái đuôi khỉ đang mọc ra từ đốt xương cùng. Nhưng dẫu sao tôi cũng đã từng có đuôi, thế nên tôi không bận tâm nhiều đến nó lắm.
Tôi chợt nhận ra một điều. Khi cái đuôi khỉ chuyển động nó không chỉ quẫy ra trước ra sau như đuôi chó. Còn hơn thế nữa, nó hệt như cánh tay thứ năm vậy.
Cassie xuýt xoa.
Cassie nói đúng. Ax cũng đúng. Tôi hầu như quen thuộc với đa số cảm xúc trong đầu khỉ. Như một con người chính hiệu, một con khỉ chỉ có vài bản năng cơ bản và nó phải học hành tử tế thì mới mở rộng các hình thức hoạt động của mình được.
Mắt khỉ cũng tương tự như mắt người. Tai khỉ cũng chẳng thính hơn tai người. Tuy vậy, cảm giác phân biệt mùi vị có tốt hơn một chút.
Rachel nói.
Tôi nhún đôi vai khỉ một cái.
Tôi quay về phía một cái cây. Nó cao đến phát sợ, y như đa số các loại cây trong rừng mưa nhiệt đới. Không có cành thấp, nhưng dây leo quấn chằng chịt quanh thân cây, grrr, nhìn rất giống một đàn rắn đang cuộn mình ngủ ngon lành.
Ax lên tiếng.…>
Ax đặt con chip của tàu Con Rệp vào miệng rồi nhảy tung vào giữa không trung, tay nắm lấy một nhánh dây leo. Wow, tôi vừa kịp chớp mắt ba lần thì Ax đã ở chễm chệ trên cây ở độ cao năm chục thước rồi.
Tôi hít một hơi thở sâu và lấy lại bình tĩnh. Từ từ, đầu óc khỉ len lỏi vào tôi nhẹ nhàng và nói:
Nếu ham thích bóng rổ, chắc các bạn đã thấy siêu sao Michael Jordan thảy một phát là banh vào rổ nhẹ nhàng. Hay ngó mấy vận động viên Olympic trượt băng mà ham. Bọn khỉ cũng rành rẽ chuyện leo cây y như thế. Chúng mê cây cũng y như mê được gãi ngứa vậy. Khỉ hầu như không cần đến bất kì điểm tựa nào. Nó biết rõ mình phải làm gì.
Trời ạ, hình như tôi vừa uống liền mười lon nước tăng lực vậy. Tôi nhỏ nhắn thôi, nhưng tràn đầy năng lượng. Tôi nhảy phóc lên cây.
Tôi bắt gặp Cassie trên vòm cây.
Cassie nói. Mấy đứa kia đang nhảy lên theo tụi tôi.
Cassie tung người ra giữa không trung.
Chúng tôi đang ở độ cao năm chục thước, cỡ một toà nhà năm tầng. Vậy mà Cassie dám tung chân lao người vô giữa không trung, ôi trời ơi.
Nhỏ dùng một tay tóm một nhành dây leo, nhưng vẫn liên tục đong đưa.
Nhìn vậy là đủ rồi. Đến giờ chơi trò rượt đuổi qua các ngọn cây. Khỉ ham chơi lắm, trời ạ, bi giờ tôi thấy máu ham chơi đó lan khắp cả người mình. Phải chơi thiệt đã cơ. Cho thiệt sướng, thiệt sướng.
Tôi phóng người ra xa. Chỉ trong có hai giây mà ngỡ dài như cả mười phút, tôi treo người giữa không trung. Tay trái tôi thò ra, tìm kiếm một nhành cây, nắm lại để lấy đà và rồi lại tung bổng người vào không trung lần nữa…
Quá đã, quá đã!
Marco hồ hởi nói và nhảy theo tôi và Cassie.
Bộ óc nhỏ bé của khỉ xác định chính xác từng bước một, chuẩn bị cho từng hành động, cử chỉ. Đối với khỉ, cả thế giới bó hẹp trong hai từ: cành cây và dây leo.
Trời ơi, thử tưởng tượng là bạn đang bay nhảy trên độ cao năm chục thước… Cứ nhảy mặc sức, và đợi đến tích tắc cuối cùng mới tìm chỗ bíu vào, và rồi lại… nhảy tiếp!
Thích tới mức nghẹt thở luôn đó.
Ax dừng lại để chờ tụi tôi. Ảnh quấn đuôi quanh một cành cây và thở hổn hển. Tôi cũng quấn đuôi quanh một nhánh cây và chân thì thả lỏng. Tôi treo mình lủng lẳng như thế, và đu đưa nhẹ nhàng trong gió.
… mình thấy quen lắm.> tôi bảo Cassie.
Cassie nói.
Rachel nói.
Ax ngắt lời.
Tụi tôi nhìn Ax, rồi cùng phá lên cười. Nhìn nhau cười như khỉ, tụi tôi lại càng cười dữ hơn.
tôi nói.
Marco hỏi.
Tôi cũng muốn vậy lắm. Tụi tôi đâm ghiền trò làm khỉ này rồi.
Nhưng vừa lúc đó, tôi nhận ra một đám Hork-Bajir xuất hiện phía dưới. Có năm tên Hork-Bajir đang hùng hổ lùng sục. Phía sau chúng là một tên Mượn xác-người.
tôi phát lệnh.