CHƯƠNG 18
5giờ 25 phút chiều.
Tụi tôi ở trong lốt khỉ đã gần hai tiếng rồi. Phải hoàn hình và tập hợp đội ngũ ngay.
Tụi tôi đu qua các cành cây, tránh xa khỏi Visser Ba. Khi đã yên ổn trên mặt đất, cả bọn bắt đầu hoàn hình.
Tobias bay theo tụi tôi và đậu lại trên một thân cây gãy để canh chừng cho cả bọn, vì gần đó chẳng còn một cành thấp nào cả. Trên đuôi Tobias có một khoảng đen cháy xém.
“Tobias!” Cassie bật khóc. Vừa hoàn hình người, Cassie đã chạy ngay lại chỗ Tobias.
Tobias nói khi thấy Cassie cầm đuôi mình lên để xem vết thương.
Tôi kể lại cho Tobias những điều vừa nghe từ miệng Visser Ba.“Bọn chúng cần tàu Con Rệp để quay về thời gian thực. Mình chẳng biết tại sao, cả Ax cũng vậy.>
Ax đã hoàn hình thành người Andalite. Ảnh giơ con chip lên.…>
Ax không để ý rằng bây giờ tụi tôi rất mong bọn Yeerk có được con chip này để lái tàu quay về… Thiệt là kì dị, nhưng quả thật tôi hơi cáu khi Ax không nhận ra Hoàng tử của ảnh đã ngố như thế nào. Giá có ai đó nói“Jake, bồ đã phá hỏng mọi việc. Bồ không xứng đáng là thủ lĩnh chút nào” chắc tôi sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều…
“Anh Jake!” Rachel nói.
“Gì vậy?”
“Đừng cử động. Tất cả đứng yên nha.” Rachel nói.
Tôi đưa mắt nhìn. Từ các bụi cây xung quanh, có những cái đầu đang từ từ hiện ra cùng với các mũi giáo nhọn hoắt, sẵn sàng phóng đi.
“Chà, hình như dân địa phương không khoái tụi mình lắm thì phải.” Marco run giọng nói.
Tôi ngạc nhiên. Thật khó có thể qua mặt một người Andalite, càng khó qua mặt một con diều hâu đuôi đỏ nữa… Vậy mà những người này, già có trẻ có, tóc đen, mắt trông rất dữ, đã làm được điều đó.
Tôi nhận ra chỉ cần tụi tôi khẽ cử động, những ngọn giáo tẩm độc sẽ phóng ra. Và thế là tụi tôi đi đời.
“Ôi… Cassie?” Marco thì thầm.“Bồ là người yêu hoà bình, luôn biết bảo vệ môi trường. Thế bồ có nhận ra ai đây không?”
“Những con người.” Cassie nói.
“Vậy thôi á?”
“Mình chỉ biết thế thôi. Là người. Những thổ dân. Bồ tưởng mình là pho từ điển bách khoa chắc?”
“Có vẻ họ không ưa tụi mình.” Rachel nói. “Nhưng hình như họ cũng chẳng muốn giết tụi mình đâu.”
Tôi nhận ra một trong những con người đó. Đó là đứa bé đã phóng lao vô tôi trước đây. Đôi mắt đen nghi ngại của thằng bé đang nhìn tôi. Rachel nói đúng. Họ chẳng ưa tụi tôi tí nào.
“Hổng biết họ có thấy tụi mình biến hình không ta?” tôi quyết định thử giơ hai tay để biểu lộ sự hoà hoãn. Tay tôi từ từ giơ lên.
Chưa ai phóng giáo về phía tôi. Chà, dấu hiệu tốt đây. Tôi hít một hơi thiệt sâu. Mãi đến giờ, tôi mới dám thở mạnh.
“Xin chào. Chúng tôi…ừ… à, chúng tôi không muốn gây chiến đâu.” Tôi nói.
“Bồ nói hay đó.” Marco thì thầm.
Một người thổ dân bước về phía tôi. Trông ông ta khoảng 30, 40 hay 80 tuổi gì đó. Nhưng chắc chắn đây là thủ lĩnh của họ.
Ông này mặc rất tiết kiệm. Bình thường chắc Rachel và Cassie sẽ ngượng đến chín người khi thấy ổng, nhưng hiện giờ, mấy nhỏ chỉ biết sợ đến rùn người lại thôi.
Người đàn ông hạ mũi giáo xuống và nhìn thẳng vào mặt tôi. Ông ta nói nhưng tôi chẳng hiểu tí nào.
“Ôngơi, cháu không hiểu…”
Người đàn ông nghĩ ngợi một hồi. Sau đó, ông ta chỉ tay về phía tôi và nói:“Macaco.”
Hình như khi thấy cả một từ dễ như vậy mà tôi cũng mù tịt, vị thủ lĩnh liền cho tôi là một thằng khờ. Ông ta liền bắt chước điệu bộ của một con khỉ.
“Ồ, khỉ? Macaconghĩa là khỉ à?”
Vị thủ lĩnh gật đầu. Ôi, ông ta còn mỉm cười nữa. Nhưng nụ cười biến mất nhanh chóng. Ông đưa ngón tay chỉ vào ngực tôi.“Macaco. Tu. Espírito macaco.”
“À há.” Marco nói. “Đó là tiếng Tây Ban Nha.Espíritonghĩa là tinh thần hay tâm hồn.”
“Có khi là tiếng Bồ Đào Nha.” Cassie nói. “Ở Brazil, người ta nói tiếng Bồ Đào Nha. Người đàn ông này chắc là trưởng lão của một làng. Nếu thế thì ông ta phải biết tiếng Bồ Đào Nha.”
“Bồ Đào Nha hay Tây Ban Nha thì cũng vậy thôi.” Marco nói. “Bà tui nói tiếng Tây Ban Nha. Mẹ tui cũng thế.”
“Vậy bồ phiên dịch thử coi…” Rachel nói.
“Ấy, không. Tui chỉ biết độ 50 từ thôi. Nhưng đoán ông ta nói gì cũng dễ thôi. Ổng đang nói Jake là hiện thân của khỉ.Espírito macaco.”
“Vậy là họ đã thấy ta biến hình.” Tôi nói. Tôi gật đầu với vị thủ lĩnh.“Vâng.Espírito macaco.” Tôi thừa nhận với ông ta.
Ông ta nhìn chăm chăm vào Ax. Đúng hơn, nhìn đôi cuống mắt và cái đuôi của ảnh.“Mal. Diabo.”
“Hình như ổng gọi Ax là quỷ sứ đó.” Marco nói.
Tôi lắc đầu.“Hổng phảiMal. Hổng phảidiabo.”
Ông ta lại nhìn Ax, rồi dùng đầu nhọn của mũi giáo vẽ cái gì đó trên đất. Sau mấy giây, tôi bắt đầu nhận ra ổng vẽ gì. Đó là hình một sinh vật có hai tay, hai chân và có đuôi. Nơi khuỷu tay, đầu gối và đầu của nó có các lưỡi dao. Vị thủ lĩnh chỉ vào bức vẽ.“Diabo. Monstro.”
Ôi, tôi không sao nhịn cười được. Ổng vừa vẽ hình một tên Hork-Bajir.“Phải, phải. Thế này đúng làmal, diabo, monstro.”
Tôi lấy chân xoá bức hình.
“Ổng khoái vậy đó.” Rachel nói.
Vị thủ lĩnh nhăn mặt rồi vỗ ngực.“Polo.”
“Chắc là tên ổng, hoặc nhãn hiệu áo mà ổng thích.” Marco cố chọc vô một câu.
Tôi chỉ vào mình và nói.“Jake.”
Người đàn ông gật đầu, rồi tự mình xoá nốt bức vẽ. Ổng lại nhăn mặt, rồi cười phá lên. Những người lính đi theo ổng cũng cười, cả đứa bé từng muốn làm thịt tôi cũng cười nữa…
“Chà chà, hình như mình bắt đầu khoái họ rồi đây.” Rachel nói.
Vừa lúc đó, cơn mưa ập xuống. Mưa ào ào làm tôi có cảm giác mình đang đứng ở một ngọn thác nơi quê nhà.
Polo nắm chặt tay tôi. Chúng tôi đang kí kết hiệp ước đó.
“Diabos. Matar diabos.”
“Hình như ông ta nói hãy săn… giết bọn xấu xa.” Marco phiên dịch.
Tôi nhìn vào mắt Polo. Tôi tin là ổng nói như vậy. Polo và những người lính của ổng rút vào những bụi cây. Chỉ trong một phút, họ đã biến mất.
“Những con người bé nhỏ này mà dám chống lại bọn Hork-Bajir sao?” Rachel lắc đầu tỏ ý nghi ngờ.
“Khu rừng này thuộc về họ. Vì vậy, họ căm ghét cái đám diabos lạ hoắc kia dám mở cuộc tàn sát ở đây.” Cassie nói.
“Có họ về phe mình là hay rồi. Thêm bạn, bớt thù mà.” Tôi nói và tự dưng cảm thấy mệt mỏi. Đã có quá nhiều hiểm nguy rồi. Chất adrenaline cứ sôi lên trong người tôi. Cơ thể của tôi đã phải biến hình, chiến đấu trong suốt gần 24 tiếng đồng hồ rồi.
Mưa cứ trút xối xả. Tobias không thể bay nữa. Đâu phải chỉ có mình tôi kiệt sức.
“Thì ra mưa ở rừng nhiệt đới là như vậy…” Marco nói. “Ở đây, chuyện gì cũng xảy ra ở mức độ quá khích nhỉ.”
Tụi tôi lê bước trong màn mưa, hớp lấy từng ngụm mưa rơi xuống từ các tán lá.
Nhưng rồi tôi nhận ra không còn ai đủ sức đi nữa. Ít nhất, bản thân tôi đã hoàn toàn kiệt sức. Thời gian thì cứ trôi - tụi tôi chỉ còn khoảng ba giờ đồng hồ nữa mà kế hoạch soạn ra lại không được chắc chắn cho lắm. Đây là lúc không ai được phép nghỉ ngơi. Nhưng hiện giờ chẳng ai còn đủ sức đi tiếp.
“Nghỉ một chút đi.” Tôi nói.
“Ở đâu?” Marco hỏi.
Tôi ngồi phịch xuống bùn và dựa lưng vào gốc cây.“Ngayđây, chiến hữu ạ.”
Cassie ngồi xuống cạnh tôi. Tiếng mưa rơi khiến cuộc nói chuyện giữa hai đứa tôi trở thành rất riêng tư.
“Bồ khoẻ không?” Cassie hỏi.
Tôi nhún vai.“Khoẻ chứ. Đâu có sao.”
Cassie nhìn tôi nghi ngờ.“Jake nè, nhìn mặt bồ là mình biết ngay bồ đang lo lắng. Đang phát cáu nữa. Mình nghĩ bồ không giận mấy đứa mình đâu, như vậy suy ra bồ đang giận chính bản thân bồ rồi…”
Tôi quay đi.“Tất cả rồi sẽ qua thôi.” Tôi nói dối.
“Jake nè, khi bồ ở bên cạnh Polo, mình thấy có cái gì đó vui lắm.”
“Vui? Tại sao vậy?” tôi khôngđể ý lắm đến lời nhận xét của Cassie. Tôi đã quá mệt rồi mà. Nhưng Cassie rất tốt, và tôi thì đang cần cảm nhận điều đó.
“Bởi vì bồ và Polo giống nhau. Cùng là thủ lĩnh. Lúc ổng hạ mũi giáo xuống, tụi mình có thể nhân đó mà tấn công lắm chứ. Lúc đó ổng đâu chắc chắn được chuyện gì. Nhưng ổng vẫn cố gắng đưa ra một quyết định tốt nhất. Đó là điều mọi người cần ở một thủ lĩnh, Jake à…”
Tôi nắm lấy tay Cassie. Trời quá tối khiến tôi không nhìn rõ mặt nhỏ.
“Mình mệt quá.” Tôi nói.
Cassie ngả đầu vào vai tôi.“Mình biết, Jake ạ. Hãy nghỉ ngơi đi.”