CHƯƠNG 19
6giờ 49 phút chiều.
Tôi bất chợt tỉnh dậy, có cảm giác rằng mình đã ngủ quá lâu.
Đêm đen.
Đêm đen đến mức có cảm giác như mình đang bị nung chín trong một cái lò đen kịt.
Nhưng không phải tất cả đều đen.
Cách mặt tôi chừng mươi centimet là một đôi mắt xanh lè. Tôi ngửi thấy hơi thở của nó. Sát ngay trên mặt tôi.
Báo đốm!
Nó cạ mũi sát vào tôi. Chắc để xác định rõ cái kẻ dám động đến lãnh địa của nó.
Lúc đó, chắc tôi sợ chết khiếp. Tôi không rõ, vì đã bị mưa làm lạnh cóng, dù mưa đã tạnh. Tôi đang ngồi trong bùn. Chất adrenaline dồn khắp mạch máu. Tôi đang cảm thấy sợ hãi.
Mạng sống của tôi đang tuỳ thuộc vào con báo. Tôi có phải là thức ăn cho nó không? Nếu con báo này đang đói, nếu tôi có mùi như con mồi của nó, chắc nó sẽ ngoạm cổ tôi mất. Ôi thôi, chỉ cần một giây là đời tôi đi đứt.
Tôi sẽ chẳng kịp la một tiếng nào.
Lúc đó, một tia hi vọng loé lên. Tôi có thể làm một chuyện. Không có thời gian để biến hình, nhưng…
Tôi chầm chậm dùng tay chạm vào bộ lông báo. Tôi ráng tập trung để thu nạp ADN của con báo. Mong sao nó cũng sẽ xử sự giống như các loài thú khác khi bị lấy mẫu vậy. Mong sao nó sẽ rơi vào cảm giác như thể bị thôi miên.
Khi tôi mở mắt ra, con báo đã nhắm tịt mắt lại rồi.
“Marco!” tôi huýt gió. “Cassie! Rachel! Ax! Tobias! Mấy bồ đâu hết rồi?”
“Chuyện gì vậy?” Marco uể oải hỏi.“Hả, nè mấy bồ, dậy mau lên! Jake, bồ đang làm gì vậy? Con báo đó có thể nhai sống bồ đó.”
“Vậy á? Cảm ơn đã nhắc nhở nghe. Mình đang thâu nạp ADN của con báo để nó hiền lại. Bây giờ tụi mình sẽ lần lượt từng người lấy mẫu ADN của con báo rồi chuồn lẹ.”
Ax nói.
“Bồ cho là tụi mình chạy nhanh hơn anh chàng báo này ư?”
“Thôiđược. Ax à, bồ sẽ làm sau cùng nha. Chỉ sợ chàng báo này phát cáu thì mệt lắm.
Năm phút sau, tụi tôi đã ở trong khoảng cách an toàn.
“Jake à, lúcđó mình nghĩ bồ vẫn sẽ an toàn thôi.” Cassie nói. “Bọn báo chắc không chuộng những con mồi to như bồ đâu.”
Tobias thì thầm.
“Thật may là tụi mình đã có mẫu biến hình của báo - nếu phải di chuyển trong rừng đêm thế này thì lốt báo quả là tuyệt.” Cassie nói.
“Đã muộn lắm rồi đó.” Rachel nói. “Không còn nhiều thời gian nữa đâu.”
Ax nói.
“Trong hai giờ, phải tìm ra tàu Lưỡi Rìu, nhảy lên đó và cầu nguyện sao cho Visser Ba biết cách đưa tụi mình trở về với thời gian thực.” Rachel nói. “Nghe tuyệt không.”
“Báo là loài hung hãn.” Cassie nhắc.“Giác quan của nó dành cho việc đi săn trong rừng. Nó sẽ tìm ra được bọn Yeerk.”
Marco bật cười.“Cassie, bồ chỉ giỏi tìm cớ để thưởng thức một lốt biến hình mới thôi.”
“Cassie nóiđúng đó.” Tôi lên tiếng.“Trời tối lắm rồi. Mình không nhìn thấy mấy bồ nữa. Ở đây chả có đèn đường, đèn pha ô tô, còn ánh trăng và sao thì chả chiếu được xuống đây. Một lũ trẻ chân đất, lạc đường, mù dở như tụi mình chẳng thể nào ra khỏi khu rừng này được đâu. Cần phải có những đôi mắt tinh tường. Tụi mình có thể biến thành cú nhưng sẽ có biết bao nguy hiểm rình rập trước mặt một con cú yếu ớt. Còn báo thì khác, nó mạnh hơn nhiều.”
“Bắt đầu thôi.” Rachel nói.
“Phải tìm cách đem theo chip điều khiển tàu Con Rệp.” Cassie nhắc nhở. Nhỏ xé một miếng vải từ bộ đồ biến hình, bện lại và xâu qua cái lỗ nhỏ của chip điều khiển.
“Để mình giữ cho.” Tôi nói. Con chip này là kết quả cái sai lầm khủng khiếp của tôi. Tôi có trách nhiệm phải mang nó. Cassie quàng nó qua đầu tôi. Nó treo lủng lẳng trước ngực tôi như một cái huy chương lớn.
Tôi hít một hơi thiệt sâu.“Nào mấy bồ, biến hình thôi.”
Tobias nói.
Với tôi, mẫu biến hình của báo chả lạ chút nào. Nó y như biến thành cọp thôi. Báo thì nhỏ và khoẻ hơn cọp. Nhưng nó vẫn thuộc họ nhà mèo.
Nhưng với các bạn khác, đây là lần đầu tiên các bạn ấy biến thành một loài vật thuộc họ nhà mèo.
Đôi mắt báo của tôi bắt đầu hiện ra, mọi thứ trở nên sáng sủa hơn khiến tôi có thể nhìn thấy sự biến đổi của các bạn mình.
Tôi nhìn thấy hàm răng dài đang mọc trong miệng Cassie. Các đốm lớn đang loang khắp da thịt của Rachel. Móng vuốt thì đang nhú ra khỏi đôi tay yếu ớt của Ax. Marco thì đang lúng túng tập đi bằng bốn chân, trong khi cái đuôi báo bắt đầu mọc ra từ phía sau cậu ta như một con rắn.
Marco nói.
Rachel bi bô.
Tôi biết cảm giác đó. Nó khác hẳn cảm giác của một con thú đang nằm trên thớt. Đây là cảm giác của một con thú không hề sợ bị tóm cổ. Đó không phải là sự tự mãn đâu. Chỉ là cảm giác chẳng thấy sợ hãi gì cả. Giống như cọp, báo có thể lúng túng, ngỡ ngàng, cảnh giác, nhưng nó không bao giờ sợ hãi. Khi thấy người hay nghe tiếng máy kêu gào, báo có thể chạy mất nhưng ngay cả khi đó, nó cũng không cảm thấy sợ hãi.
Rachel đưa chân đánh một đòn gió để thử tốc độ.
Cassie nói.
Marco nói.
tôi hỏi.
Ax bình luận.
Tobias bật cười.
Cassie nói.
Tôi bảo các bạn mình.
Đi về vùng ánh sáng.>
”Vùng ánh sáng”đó nghĩa là sao?> Ax ngạc nhiên hỏi.
… tử thần.> Marco nói.
Nếu Ax nói đúng thì tụi tôi chỉ còn hai giờ nữa trước khiDòng xoáy thời gianchấm dứt. Và trên vũ trụ này sẽ có hai Jake, hai Cassie… và rồi những cặp hai người đó sẽ đi tong.
Phải tìm được tàu Lưỡi Rìu. Vào được bên trong nó. Hi vọng là Visser Ba đưa được tụi tôi quay về. Ngay cả khi hắn không có con chip điều khiển.
Kế hoạch nghe chẳng hay ho gì. Nhưng tôi là thủ lĩnh, mà một thủ lĩnh thì phải làm cho mọi người hi vọng. Ngay cả khi người thủ lĩnh đó chẳng có nhiều hi vọng.