← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 20

6giờ 05 phút chiều.

Dù đã có đôi mắt báo, khu rừng vẫn rất tối.

Những vật tôi thấy chuyển động y như bóng ma vậy.

Tôi có cảm giác như thể mình đang ở khu trò chơi cảm giác mạnh, như thể đang ở trong ngôi nhà ma và mỗi cử động lại khiến tôi phải trông thấy một bóng hình kinh dị hoặc một bộ xương trông thật ghê hồn.

Nhưng ở đây không phải là các hồn ma mà là cuộc sống. Một cuộc sống muôn màu muôn vẻ.

Những con rắn khổng lồ dài cả sáu thước và to như các cành cây. Lại có cả những con rắn nhỏ tí ti như giun vậy.

Những giống côn trùng, bọ, gián to bằng nắm tay người. Những con rết to như chuột. Và chuột thì to chẳng khác gì chó săn. Cả những đàn ếch đủ màu sắc sặc sỡ.

Kiến thì ở khắp mọi nơi, một số đi thành hàng ngũ, mỗi con khiêng một mẩu lá to hơn nó đến gấp mười lần. Thằn lằn thì phát ánh sáng xanh ngắt. Và cả những con kì nhông màu sắc cũng rất sặc sỡ. Và phía trên cao là đủ loại chim, khỉ…

Mới không lâu trước đây, tụi tôi còn là những kẻ mù dở đi lọc cọc trong rừng, chả thấy được gì cả. Nhưng báo thì thấy, ngửi và nghe được mọi thứ.

Cả triệu loài động vật vây quanh tụi tôi. Có khi còn kì lạ hơn những sinh vật vũ trụ nữa đó. Một cuộc sống kì lạ vây quanh bạn. Ở đây, mọi loài, dù mạnh mẽ hay yếu đuối, đều cố chiến đấu để tồn tại, để có một tổ ấm nhỏ nhoi giữa khu rừng nhiệt đới rộng lớn này.

Cảm xúc quá lớn ập đến khiến tụi tôi, trong một lúc, chẳng nói năng gì. Tụi tôi đang khám phá một thế giới cực kỳ lạ lẫm. Có lẽ Polo và các người lính của ông cũng sẽ như vậy nếu họ được cho đến một siêu thị trong mùa Giáng sinh. Chắc họ cũng sẽ ngẩn người bối rối trước những gì con người thành thị tạo nên…

Còn ở đây, điều ngược lại đang xảy ra. Đây là thế giới mà loài báo đã thuộc lòng. Là thế giới của Polo và những người lính của ông. Họ cũng có một siêu thị đấy, nhưng nó chứa đầy các sinh vật kì lạ của tạo hoá.

Cứ mỗi lần tôi nghĩ mình đã biết hết tất cả, khu rừng lại như đang nói: Này chú nhóc, chú chưa biết gì đâu. Hãy thử nhìn con chim này xem! Nhìn bông hoa kia nữa! Hãy chiêm ngưỡng tạo vật kia kìa! Chú nhóc ơi, ta có cả một kho tàng cho chú xem đến mười kiếp sống cũng chưa hết đâu!

Cuối cùng Rachel cũng phá tan sự im lặng.…>

Ax nói.

Thật ngạc nhiên khi chính Cassie lại nhắc tụi tôi quay về với sứ mạng của mình.

Tôi nói.

giọng Cassie mềm mại.

tôi nói.

Marco kêu lên.

Giọng Tobias từ trên cao vọng xuống.

Nghe đến đó, tự dưng tôi cảm thấy bất an.

Không có lý nào Visser Ba lại lệnh cho thuộc hạ kéo cả hai con tàu ra sát nhau. Có vấn đề rồi. Đó là gì nhỉ? Tôi cần phải biết.

Nhưng tôi tạm không nghĩ đến nữa.

Tôi cần vạch ra một kế hoạch.

Đây là lúc cần suy nghĩ, chứ không phải lo lắng về những chuyện không đâu.