← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

“Cái gì thế này…”

Tôi giơ bàn tay trái lên. Nó cũng có màu xanh lục. Màu lục đậm dần trong khi tôi quan sát. Và ngày càng xù xì. Thay đổi. Biến hình!

Những chiếc vảy thành hình trên mặt da của tôi. Lan dần ngược lên hai cánh tay.

Tôi ngồi chồm lên khỏi ghế và chạy như bay tới chiếc gương toàn thân.

Mặt tôi chỉ mới bắt đầu nhô ra. Một cái mõm khổng lồ, dài, có màu xanh đen.

“Yaaaa!” tôi hét lên.

Cái mõm phồng lên rồi toác làm hai để lộ ra một hàm răng dài màu vàng.

“Crckkk!” tôi cất tiếng, nhưng miệng tôi không còn có thể phát ra tiếng người được nữa.

Tôi bất lực quan sát hai chân mình co rút lại.

Tôi té sấp mặt xuống sàn nhà. Cái đuôi khổng lồ mọc ra sau lưng tôi. Tôi cảm thấy cột sống của mình dãn ra.

Không! Không! Tôi đâu có định biến hình!

Thế mà tôi vẫn biến hình. Với một tốc độ kinh hoàng! Tôi đang nằm trên sàn của phòng ngủ, biến thành một con cá sấu giết người dài ngoẵng.

Hoàn hình! Tôi tự ra lệnh cho mình. Hoàn hình đi!

Nhưng sự biến hình vẫn tiếp tục. Tôi lớn đến quá khuôn khổ căn phòng! Cái mõm của tôi chúi vô một góc trong khi cái đuôi kéo dài bên dưới gầm giường và cuộn lại trong góc nhà bên kia.

Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này?

Nếu nhưJordan, Sara hay mẹ tôi bước vô phòng, thì bí mật của tôi thế là bật mí. Tệ hơn nữa, bây giờ tôi hổng chắc cú là mình có thể kiểm soát được con cá sấu mới chết chứ.

Tôi thấy đói.

Tập trung, Rachel! Tập trung đi! Hoàn hình lẹ đi! Trở lại hình người đi!

Nhưng tôi vẫn không hoàn hình được. Ít nhất là không hoàn được hình người.

Thay vì thế, tôi bắt đầu nhận thấy một kiểu biến hình hoàn toàn khác. Cơ thể tôi co hẹp lại và làm thành ba đoạn khác nhau: đầu, bụng và ngực.

Tôi đang biến thành một côn trùng!

Và đó là lúc tôi bắt đầu sợ hãi. Theo nguyên tắc thì tôi không thể biến hình trực tiếp từ con vật này sang con vật khác… Nhưng giờ đây, rõ ràng là tôi cứ biến hình liên tục, mà lại không phải trở lại thành người mới kì chứ.

Tôi vẫn còn là một con cá sấu khổng lồ, nhưng cái đầu đồ sộ của tôi lại nối với thân bằng một cái cổ hẹp, nhỏ xíu. Và chỗ nối cái mình cá sấu mập ú và cái đuôi dày cộp lại hẹp tới mức chỉ bằng kích thước của một cổ tay người.

tôi la lên.

Nhưng tôi đã từng có hàng chục, có thể hàng trăm giấc mơ biến hình ghê rợn, mà chẳng có giấc mơ nào giống như thế này hết.

Tôi có thể nghe những lóng xương xẹp lại, hóa thành nước và biến mất. Tôi có thể nhìn thấy những chiếc vảy cá sấu màu xanh đen biến thành màu nâu sậm, gần như màu đen, khi lớp vỏ cứng của côn trùng mọc quanh mình tôi giống như một bộ giáp.

Những sợi lông nhọn to đùng đâm ra như mớ dao găm trên lưng tôi. Hai hàm răng của tôi chảy ra, rồi cứng lại, đen lại, và tái tạo thành một cái ống dài trông rất ghê tởm. Hai cái cẳng mới thòi ra từ hai bên sườn tôi. Hai cái cẳng nhọn có nhiều đốt.

Tôi biết rõ tất cả những sự biến đổi này. Đó là một vụ biến hình mà tôi đã từng làm trước đó. Nhưng chẳng bao giờ như thế này hết!

Tôi đang trên đường biến thành một con ruồi. Nhưng bởi vì biến hình không bao giờ là một quá trình hợp lý, nên tôi là một con ruồi khổng lồ. Tôi trở thành ruồi trước khi có cơ hội thu nhỏ mình lại.

Thế rồi việc co rút bắt đầu và tôi tụt xuống một cách điên rồ. Từ bảy mét dài tôi thu ngắn còn vài milimet!

Tôi muốn la lên kêu cứu. Nhưng ai có thể giúp được tôi chứ? Chẳng có ai. Chẳng có ai hết!

Đột nhiên hai con mắt bò sát của tôi lồi ra và phình tướng y như hai trái banh. Thế giới xung quanh bị vỡ vụn thành hàng ngàn hình ảnh nhỏ xíu. Tôi có đôi mắt kép của một con ruồi!

Tôi co rút lẹ tới mức các góc phòng dường như chạy vùn vụt ra xa. Thớ gỗ rộng ra, màu nhạt màu thẫm phân tách rõ rệt. Các vết nứt giữa những phiến gỗ trở nên rộng rinh như những đường hào.

Và rồi, thót một cái như thể mắc ói, tôi nhận ra mình đã ngưng co rút. Mà lại bắt đầu lớn lên.

Thớ gỗ nhỏ lại. Những vết nứt co lại. Và tôi lớn lên, lớn lên, lớn lên nữa!

Hai cái chân mới của tôi biến mất tiêu. Bây giờ tôi chỉ còn bốn chân. Bốn cái chân mỗi lúc một dày lên, cao lên, dày lên và cao lên!

Kring! Kring! Những chiếc lò xo của nệm giường kêu lên dưới tấm thân nặng nề của tôi. Tôi lớn quá khuôn khổ căn phòng. Thậm chí còn bự hơn con cá sấu nữa. Những giá sách của tôi rớt liểng xiểng. Cái bàn học của tôi đâm sầm vô tường. Những tia lửa lóe lên từ chiếc computer và màn hình tối om.

Tôi đã lớn tới mức phải cân bằng tấn chứ không thể bằng kílo nữa. Trong căn phòng ngủ nhỏ bé của mình, tôi đang biến thành một con voi châu Phi to bự.

C-r-r-r-r-rắc rắc-!

tôi thầm nói.

Tôi có thể cảm thấy sàn nhà đang sụt xuống dưới trọng lượng không thể tin nổi của tôi. Cái đầu của tôi vút lên đụng trần nhà.

R-r-ụ-ụ-Ụ-P!

Một tiếng gỗ bị vặn mạnh, và sàn nhà sập xuống.

Một cú rơi choáng váng! Và…

C-r-r-a BỤP!

Đột nhiên, tôi thấy mình ở trong nhà bếp.