← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8

CRẮC!

CRỤP!

Tôi lảo đảo và té vô cái đống vụn nát của phòng ngủ và cái đống thậm chí còn hỗn độn hơn nữa của nhà bếp.

Thiệt là hỗn mang!

Chẳng cái gì ra cái gì hết.

Cái lò nấu nằm ở một góc kỳ quặc, cửa kiếng của nó bị một thanh cây đâm xuyên qua. Cái tủ lạnh mở toang, mọi thứ bên trong tung tóe ra hết. Sữa từ một lon sữa lớn chảy tưới khắp nơi.

Sara!Jordan! Hai đứa nó có ở trong bếp không đây?

Và mẹ tôi nữa?

Ôi trời! Chẳng ai có thể sống sót khi bị đè dưới cái đống kinh khủng này!

“Rachel! Rachel!”

Đó là tiếngJordan.

Nhỏ có vẻ kinh hãi nhưng hổng sao hết. Và đôi tai voi của tôi mách tôi rằng nhỏ đang ở ngoài hành lang, và không thể nhìn thấy tôi lấp dưới đống đổ nát.

Tôi không thể trả lời.

Tôi không có miệng hay cổ họng của con người.

Liệu tôi có thể thoát khỏi lốt biến hình này không đây? Tôi phải tìm cách thôi.

Tôi tập trung tâm trí vô bản thể người của mình. Và tôi bắt đầu co rút lại, mới đầu thì từ từ, sau lẹ hơn.

Đột nhiên những phiến gỗ và xà bần không còn ép chặt xung quanh tôi nữa. Tôi nghe tiếngJordannói ngoài hành lang.“Chín-một-một? Ừm, ừm, chỗ tôi có việc cấp cứu! Nhà tôi bị sập!”

Nếu tôi chắc chắn là Sara với mẹ tôi cũng đều an toàn hết thì có lẽ tôi đã bật cười… Thế rồi tôi nhớ là mẹ tôi đã đi khỏi. Chỉ còn Sara thôi.

Trong khi đó, tôi bắt đầu nhìn thấy cái cảnh tượng đẹp đẽ nhất trên đời này: lớp da người của tôi đang hiện ra từ lớp da dày màu xám của con voi. Bốn chân vẫn còn, nhưng tôi đã có thể nhìn thấy những ngón tay bắt đầu mọc ra từ hai bàn chân voi đồ sộ.

“Rachel! Rachel, chị đang ở đâu vậy?”

Lần này là tiếng Sara. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Vâng, xin tới đây liền bây giờ! Làm ơn đi! Tôi nghĩ rằng chị tôi đã bị vùi dưới đống xà bần!”

Cái vòi của tôi thụt vô trong mặt, chỉ còn lại chiếc mũi người nhỏ xíu. Tôi hắng giọng. Mình có thể nói được chưa nhỉ?

“Jordan?” Tôi kêu lên.Được rồi, đúng là tiếng của tôi. Tiếng người của chính tôi!

“Rachel? Chị đó hả?”

“Còn ai vôđây nữa?” tôi nói, giọng tự dưng có vẻ châm biếm dù thực lòng chẳng muốn vậy. Tôi đã sợ gần chết đi được, mà cứ sợ là tôi trở nên khó chịu.

“Đúng là chị Rachel rồi,” Sara reo lên.

“Chị có sao không?”

“Chỉ bầm mình thôi,” tôiđáp.

Nếu sàn nhà sập lúc tôi đang mang hình người chắc tôi đã ngắc ngoải… À, mà nếu tôi là người, thì sàn nhà có lẽ đã chẳng sụp…

Chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy nhỉ? Tại sao tôi lại biến hình?

Tôi nghĩ ngợi cả mấy phút nhưng chẳng tìm được câu trả lời nào hết.

Tôi đã biến hình ngoài ý muốn…

Các nhân viên cứu hỏa bới tôi ra khỏi đống xà bần. Họ luôn miệng bảo tôi chớ có lo lắng. Nhưng họ có biết gì về tôi đâu chứ? Họ đâu có đột ngột biến thành cá sấu? Họ đâu có phải trải qua một vụ biến hình ngoài tầm kiểm soát như tôi…

Mẹ tôi đã về nhà lúc họ bới được tôi ra. Mẹ hết la hét, rên rỉ, lại ôm lấy tôi mà khóc lóc. Mọi người kêu một chiếc xe cứu thương chở tôi tới bệnh viện để kiểm tra toàn diện.

Tôi nằm trong phòng cấp cứu một lúc. Tôi bảo mọi người rằng tôi không sao hết, nhưng chẳng ai tin. Ai mà tin nổi một con bé bị nhà đổ vùi kín mà lại không hề hấn gì…

Rồi đài truyền hình phát hiện ra tôi cũng là con bé đã“rớt” vô vũng cá sấu hồi sáng. Thế nên một giờ sau đó tôi phải trả lời các câu hỏi chán ngắt của những tay phóng viên cứ chĩa ống kính và đèn pha vô mặt tôi.

Tôi ngồi trên giường của bệnh viện, mặc bộ đồ nịt màu đen - bộ đồ biến hình, bị những chiếc micro vây bọc kín mít. Trời, đầu tóc tôi chắc là đang bù xù như tổ quạ…

“Em có cảm giác thế nào khi vừa mới rớt vô vũng cá sấu lại bị nhà sụp xuống đầu?”

“Chẳng thú vị gì hết,” tôiđáp.

“Em có cho là mình may mắn lạ lùng hay không?”

“Ừm, không đâu. Nếu may mắn thì em đã chẳng phải gặp mấy thứ tai họa đó…”

“Nhưng lần nào em cũng không bị thương mà…”

“Em nghĩ trúng số thì mới là may mắn. Còn bị nhà đổ xuống đầu thì chẳng may mắn chút nào hết.”

Tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc ở đằng sau dãy camera. Cassie. Hai đứa tôi nhìn nhau. Tôi chỉ biết nhún vai một cái.

“Em có lời khuyên nào cho bọn trẻ giống như em không?”

“Ừm… Lời khuyên của em là chớ có rớt vô vũng cá sấu và chớ có bị nhà đổ xuống đầu.”

“Cưng ơi, con ổn rồi chứ?” mẹ tôi hỏi dễ đến lần thứ một triệu sau khi tất cả các máy quay phim đã rút hết.

Cassie đứng liền bên mẹ tôi.“Ừa, bồ sao rồi?” nhỏ hỏi bằng một giọng cố ra vẻ bình thường.

Tôi nhún vai.“Mìnhổn rồi. Thậm chí còn ổn hơn nhiều nếu như hổng thình lình trở thành“Cô gái bị rớt kì diệu”.”

Mẹ tôi cười và bới tung tóc tôi lên.“Con kỳ diệu thiệt đó, Rachel à. Con sống sót được quả là một phép lạ. Mẹ nghĩ mẹ con mình phải biết ơn thượng đế lắm lắm.”

“Biết ơn há mẹ? Biết ơn vì cả căn nhà sập xuống đầu con và tan hoang…”

“Chúng ta có bảo hiểm,” mẹ nói, rồi toét miệng cười.“Với lại mẹ là tay tổ về pháp lý mà. Ý mẹ là nhà cửa đâu có sụp một phần như vậy được. Chúng ta có thể truy cứu trách nhiệm người xây dựng, nhà thầu chính và các nhà thầu phụ, thanh tra xây dựng, những người chủ cũ, những…”

Mẹ tôi kể một hơi danh sách những người liên can. Coi kìa, mẹ là luật sư mà.

“Bây giờ mình về được rồi chứ mẹ?”

“Các bác sĩ bảo con ổn rồi. Nhưng vấn đề là chúng ta biết đi đâu bây giờ? Chúng ta không thể trở về nhà cũ và…”

“Ba!”

Tôi thấy bóng ba nhô lên phía sau Cassie.

Ba mẹ tôi đã ly hôn. Bây giờ ba đang sống ở tiểu bang khác, và mỗi tháng tôi chỉ được gặp ba một lần.

“Chào anh Dan,” mẹ tôi nói bằng cái giọng giả vờ ngọt ngào mà mẹ vẫn dùng với ba.

“Chào Naomi,” ba cũng nói bằng cái giọng giả vờ ngọt ngào kiểu của ba. Rồi ba trở về giọng thật của mình khi hỏi tôi:“Con gái của ba sao rồi?”

Tôi nhún vai.“Chẳng có gì ghê gớm đâu ba. Một ngày như mọi ngày: buổi sáng xuống vũng cá sấu chơi chút xíu, rồi buổi chiều cái nhà sập xuống đầu con.”

Ba tôi cười phá lên.

Ba tôi cũng là một phóng viên truyền hình, nhưng ba không giống những người đã làm tôi phát khùng hồi nãy. Ba tôi giống những người trong chương trình60 phúthơn - rất có trách nhiệm và nghiêm túc.

Ít ra là trên tivi thì ba nghiêm túc. Còn ngoài đời, ba chẳng hề như vậy chút nào hết.

“Bađã coi bản tin về chuyện ở vườn thú,” ba nói. “Ba bay liền chuyến sớm nhất về đây. Ba không ngờ con lại trình diễn thêm một màn quái chiêu khác ngay trong cùng một ngày như thế.”

“Vâng, vậy cũng đã đủ cho tuần lễ này rồi, phải không ba?” tôiđáp.

Ba cười còn mẹ thì đảo hai con mắt. Mẹ nghĩ là tôi thích ba hơn mẹ. Không thực sự như vậy đâu. Chỉ có điều là mẹ thì luôn ở bên cạnh tôi, không giống như ba.

“Mấy mẹ con định đi đâu ở tạm bây giờ?” ba hỏi mẹ.

“Chắc là về nhà bà ngoại,” mẹ đáp, rồi nói thêm trong hơi thở,“cho tới khi nào bà già làm cho em phát khùng lên thì thôi.”

Ba tôi gật đầu một cách nhiệt thành.“Anh cònở thị trấn này ít bữa nữa. Anh sẽ can thiệp để đám báo chí khỏi quấy rầy con nhỏ.”

“Thấy con nhỏ trả lời nhấm nhẳng kiểu đó họ có vẻ bỏ cuộc rồi mà,” mẹ tôi nói giọng hoài nghi.

Ba lắc đầu.“Đừng trông mong điều đó. Họ chỉ chạy đi cho kịp bản tin giờ chót thôi. Câu chuyện này hấp dẫn người ta quá mà. Nhưng với tư cách một bạn đồng nghiệp, anh có thể làm hạ nhiệt vài kẻ trong số họ.”

“Rachel có thể ở với cháu được mà,” Cassie xen vô. “Ba mẹ cháu hổng phiền gì đâu.”

Ba tôi nháy mắt với nhỏ.“Cảm ơn Cassie.” Rồi ba quay sang tôi.“Rachel nè, ba có thuê phòngở khách sạnFairview. Hay là con tới ở với ba cho đến khi mọi chuyện lắng xuống đã? Con có dịp tận hưởng những tiện nghi phục vụ của khách sạn… À,ở đó còn có phòng tập luyện hồi sức nữa đó.”

“Tuyệt quá! Con tới ở với ba nha mẹ?”

Nom mẹ có vẻ không vui.“Cũng được thôi.”

Liền lúc ấy, tôi nhận ra rằng có một cơ hội bằng vàng, kỳ diệu, hoàn hảo vừa mở ra ngay trước mặt mình.

“Ba, ba vừa nói gì về chuyện các phóng viên truyền hình muốn phỏng vấn con? Nếu như con chỉ đồng ý ra mắt trong một chương trình thôi, thì có lẽ hay hơn đấy ba nhỉ? Như vậy những tay phóng viên khác sẽ để mặc con. Đúng không ba?”

Ba gật đầu.“Ừa. Nhưng cưng à, con chẳng phải xuất hiện trong bất kỳ chương trình nào hết. Ba có thể thuyết phục mọi người buông tha con mà.”

“Nhưng dù sao con cũng có thể nhận một chương trình,” tôi nói. “Ba nghĩ sao về chương trìnhTrình diễn của Barry và Cindy Sue? Con nghe nói họ đang trên đường tới thị trấn này đó ba à.”

Cả ba lẫn mẹ đều có vẻ bối rối. Nhưng tôi thấy hai con mắt Cassie sáng bừng lên như đã nhận ra vấn đề.

“Barry và Cindy Suehả?” ba tôi lẩm bẩm.

“Rachel à, chính xác là con muốn làm gì vớiBarry và Cindy Sue?”

Tôi thấy Cassie cứ ngó tôi trân trân. Như thể nhỏ hổng tin rằng tôi còn nghĩ được về toàn bộ cái vụ Jeremy Jason McCole trong một thời điểm như thế này.

“Ba à… vì cái anh chàngấy đấy. Cậu tài tử ấy… cái loại tài tử thật sự duyên dáng ấy mà…”