CHƯƠNG 9
Từ bệnh viện tôi đi thẳng tới khách sạn của ba. Mọi người ai cũng nói là tôi cần phải nghỉ ngơi. Nhưng cái tôi đang cần chính là một số câu trả lời kia.
Chuyện gì đã xảy ra với tôi nhỉ?
Phòng của ba ở tận tầng hai mươi hai lận. Tôi tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu như đột nhiên mình lại biến thành voi nữa. Chắc là tôi sẽ rớt xuống xuyên qua hai mươi hai tầng cho coi.
Điều quái quỉ gì đã xảy ra với tôi thế không biết? Lâu lâu tôi lại kiểm tra hai bàn tay và hai bàn chân coi mình có còn là người không.
Tôi cần phải nói chuyện với một ai đó có thể hiểu được sự vụ này. Mà phải là người tôi thực sự có thể bộc lộ được kia.
Ba tôi thì tuyệt thật đó, nhưng ba cứ luôn miệng nói sàn nhà không thể nào tự nhiên mà sụp xuống được (nói gì thì nói, nhà của chúng tôi mới xây có mười năm thôi mà), với lại tại sao vườn thú lại không xây rào chắn cao hơn để cho khách khỏi té vô vũng cá sấu chứ?
Nhưng tôi đâu có té xuống vũng cá sấu. Và cái sàn nhà cũng đâu có tự nhiên sụp xuống… Tôiđã biến thành một con vật nặng hơn hai chiếc xe tải chứ bộ, và những căn nhà đâu có phải là nơi dành cho voi ở…
Tôi gọi bồi phòng để đặt món ăn.
“Cho tôi một dĩa rau trộn rưới nước hạt anh túc. Với lại, ừm… một ổ bánh mì kẹp phô mai và khoai tây chiên. Ờ mà thôi, bỏ rau trộn đi. Thế ở đây có sữa trứng khuấy không? Sôcôla sữa khuấy trứng í…”
Tôi đang đói ngấu. Tôi đã trải qua một ngày dài tồi tệ, và giờ thì tôi muốn được ăn cho thỏa thích.
Tôi cầm cái remote bấm lướt các kênh truyền hình cáp.
Chẳng có gì ngoài những phim võ thuật, hình sự, hành động-phiêu lưu… Cái tôi cần bây giờ là một phim trữ tình êm ả, dịu ngọt kia. Cuộc đời của tôi đã là một bộ phim hành động-phiêu lưu rồi còn gì.
Điện thoại reng.
Tôi đoán là người bồi phòng kêu lại. Tôi nhấc máy.“Vâng, tôiđây.”
“Bồ có một mình hả?”Đó là tiếng Cassie. Tôi nhẹ cả người.
“Là bồ hả, mình mừng muốn chết đó! Phải, ba mình đi khỏi rồi. Ít nhất cũng đi khoảng vài giờ.”
“Cửa sổ buồng bồ có mở được không đó?”
Tôi đứng dậy kiểm tra.
Cửa sổ mở ra dễ dàng.“Được. Bồ lên nha?”
“Cho mình năm phút. Nhá đèn vài lần để mình biết là bồ ở cửa sổ nào.”
Tôi kêu bồi phòng đặt lại món rau trộn. Và một chiếc bánh anh đào nữa cho Cassie.
Tuy đang trông ngóng nhỏ, tôi vẫn hơi giật mình khi một con cú sừng bay vô qua cửa sổ.
Cassie lo lắng hỏi.
“Ừa. Nhưng bồ phải hoàn hình lẹ lên. Bồi phòng sắp lên tới đó…”
Có tiếng gõ cửa.
Tôi giơ một tay lên để trấn an Cassie.“Đó chỉ là người bồi phòng thôi. Bồ khoái ăn bánh anh đào, đúng hôn?”
Người bồi đẩy một chiếc bàn nhỏ vô phòng. Trên bàn chất nào bánh mỳ kẹp của tôi, nào rau trộn của Cassie và hai chiếc bánh anh đào với ly sôcôla sữa trứng.
Tôi ký séc và thêm một chút tiền boa. Trước đây tôi đã tới thăm ba ở các khách sạn và tôi biết khá rõ những tục lệ đó mà.
Cassie bật cười khi người bồi ra khỏi phòng.“Thế nào lớn lên bồ cũng thành triệu phú, Rachel à. Ý mình là điều ấy thiệt tự nhiên đối với bồ. Bồ hạp với lối sống nhà giàu lắm đó.”
Tôi toét miệng cười.“Mình vốn có tài năng bẩm sinh về xài tiền mà.”
Cassie bỗng trở nên nghiêm túc.“Được rồi. Bây giờ thì nói đi. Chuyện gì đã xảy ra?”
“Chuyện gì á? Bồ muốn nói là bồ hổng tin cái sàn phòng ngủ của mình tự nhiên sụp xuống phải hôn?”
Cassie lắc đầu.“Không.”
Tôi cắn một miếng bánh mì kẹp rõ to, nhai và nuốt ực.“Mìnhđang nhắp chuột vô một số website…Đột nhiên, mình biến thành con cá sấu bự sáng nay.” Tôi nhún vai và cắn một miếng nữa.
“Bỗng nhiên bồ bắt đầu biến hình?”
“Ừa. Mình hổng biết nữa… Mình nghĩ rằng mình đang tỉnh. Nhưng có khi mình đang mơ hổng chừng…”
“Ờ, ờ. Mình cũng có lúc mơ,” Cassie nói. “Nhưng chẳng bao giờ mình biến hình trong lúc ngủ hết.”
Tôi không muốn bác bỏ khả năng một giấc mơ đã gây ra vụ biến hình của mình. Nhưng cách giải thích ấy - có nghĩa là thừa nhận mình mất khả năng kiểm soát - lại còn tệ hơn.“Bồ ăn rau trộn đi chứ…”
“Chúng tađều có những cơn ác mộng và đủ thứ kỳ quặc khác. Nhưng chẳng có đứa nào từng biến hình trong mơ cả.” Cassie vừa nhấm nháp món rau trộn, vừa không ngừng quan sát tôi.
Tôi thì tập trung vô chiếc bánh mì kẹp.“Mình biết nói gì bây giờ? Chắc hẳn chuyện xảy ra là như thế này: Mình chỉ nằm mơ cái đoạn biến thành cá sấu thôi. Bởi vì sau đó mình lại chuyển thẳng qua một cuộc biến hình khác, và rồi… khi tỉnh dậy, thì… mình là một con voi.”
Cassie có vẻ cực kỳ bối rối.
“Rachel.Đây là mình, phải không? Là mình. Cassie. Đứa bạn thân nhất của bồ. Mình biết là bồ hổng kể toàn bộ sự thật.”
Câu nói ấy khiến tôi hết thấy muốn ăn. Tôi đặt chiếc bánh mì kẹp xuống.
“Thôiđược rồi… Mình cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Mình đang nối mạng thì bỗng nhiên mình cứ lờ đà lờ đờ, đó là chuyện thường xảy ra khi mình chăm chú quá lâu vô màn hình computer. Lúc ấy bất thình lình mình biến thành cá sấu.”
“Tụi mình phải kể cho Ax nghe mới được. Ảnh là một người Andalite. Có thể đó là việc đôi lúc có thể xảy ra với vụ biến hình mà tụi mình hổng biết chăng.”
Tôi thở dài.“Xém nữa thì mình đã giết chếtJordanvà Sara rồi. May là lúc đó hai đứa chúng nó đang ở trong phòng sinh hoạt chứ không phải ở nhà bếp.”
Cassie gật đầu.“Ừa. Được rồi, tụi mình cần nói chuyện với Ax.”
Tôi chồm người qua bàn và nắm lấy tay nhỏ.“Nhưng đừng có nói với anh Jake nha. Ảnh sẽ hổng cho mình làm bất cứ việc gì nữa đâu. Ảnh sẽ bắt mình ở nhà đó.”
“Thìđó chính là việc bồ nên làm.”
“Không.” Tôi lắc đầu thật mạnh.“Cái mình cần là giữ được sự tập trung. Mình càng tập trung, thì càng ít khả năng xảy ra chuyện đó lần nữa. Mình sẽ không để cho nó xảy ra đâu.”
Tôi cầm chiếc bánh mì kẹp lên.
Cassie chăm chăm nhìn tôi một lúc, rồi lại bắt đầu nhấm nháp món rau trộn.
“Được rồi,” một lát sau nhỏ nói.“Nhưng tụi mình sẽ nói chuyện với Ax.”
“Ừ,” tôiđáp.
“Nhân tiện cho bồ hay, Jeremy Jason McCole đã tới thị trấn rồi đó.”
“Cái gì kia?”
Cassie gật đầu, rồi mỉm cười.“Ảnh xuất hiện trong chương trìnhGiải trí Tối nay. Ảnh đang ở trên chiếc du thuyền lớn của một nhà sản xuất phim nào đó. Ngay lúc này ảnh đang ở ngoài vịnh đó.”
“Tụi mình vẫn cần khám phá coi ảnh đã bị biến thành một tên Cho-mượn-xác hay chưa,” tôi nói. “Mìnhđã hỏi Jordan rằng nó sẽ làm gì nếu nó biết có một con đường đưa tới chỗ Jeremy Jason McCole. Nó trả lời luôn: em sẽ chạy chân trần trên miểng thủy tinh để tới đó.”
“Mình chẳng lấy làm ngạc nhiên đâu,” Cassie nói và toét miệng cười.“Một năm trước đây có lẽ mình cũng theo gótJordanngay đấy.”
Tôi trở lại tấn công chiếc bánh mì kẹp.“Vậy thì sao đây? Chúng ta sẽ đi gặp Jeremy Jason trên chiếc du thuyền đó hả?”
“Đó chính là việc Jake, Marco, Tobias và mình đã bàn tới. Tan học ngày mai tụi mình có thể ra ngoài đó coi một cái cho biết.”
“Anh Jake và Marco… cũng đi hả?”
“Dù sao họ cũng có vẻ hổng hoàn toàn tin tưởng nếu chỉ có bồ với mình gặp Jeremy Jason.”
“Trên một chiếc du thuyền, hừm?” tôi mơ màng…