← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 10

Suốt đêm ấy tôi thức dậy có tới năm mươi lần. Tôi luôn tự kiểm tra để chắc chắn mình vẫn là người. Tôi đã có những giấc mơ rất quái chiêu. Có lúc tôi mơ thấy mình biến thành Jeremy Jason rồi lại hóa ra có đôi mắt ruồi.

Tóm lại là một đêm ngủ không ngon giấc chút nào. Lúc bốn giờ sáng ba tôi từ phòng kế bên qua, nói rằng ba đã thức dậy vì những lời nói mớ của tôi.

“Conđã hét lên:‘Cá sấu châu Phi, hổng phải cá sấu châu Mỹ!’”

May thay, ba chỉ cho rằng đó là do tôi đã quá căng thẳng sau cả một ngày điên khùng thôi. Ba nghĩ hổng sai, nhưng đó mới chỉ là phân nửa sự thật thôi…

Tôi kêu một chiếc taxi để tới trường. Chắc chắn là lẹ hơn xe bus rồi. Có thể Cassie nói đúng. Lớn lên tôi sẽ giàu có hổng chừng…

Suốt vài tiết học đầu, đám bạn trong lớp không ngớt chọc tôi:“Ê! Cá sấuDundeekìa!” “Tránh xa tuiđi bà. Bà dám làm sập cái trường này lắm đó.”

Và rồi lại có những đứa ganh tị ra mặt.“Bà nổi tiếng chỉ vì bà xém đi đứt tới hai lần trong một ngày chứ gì,” một con nhỏ nói thế.

“Ừa, đúng quá rồi,” tôi trả lời.“Sắp tới đây, để chứng tỏ mình ngon lành ra sao, tớ sẽ nhảy từ trên miệng vực xuống cho coi.”

Cho tới lúc xong bữa ăn trưa, phần lớn mọi người đã rõ là tôi thực tình chẳng muốn nói về vụ này chút nào.

Đúng lúc ấy tôi bị kêu tới phòng thầy Hiệu phó.

Phòng lão Chapman.

Tôi bước dọc hành lang trống vắng, tay nắm chặt tờ giấy triệu tập và tự hỏi làm thế nào để thoát được đây nếu như lão Chapman đang đợi mình với một lũ chiến binh Hork-Bajir.

“Rachel, vàođây nào. Ngồi xuống đi.”

“Ừm, thưa thầy Chapman, có việc gì thế ạ?” tôi hỏi giọng lo lắng. Tôi đang làm bộ như bất kỳ đứa học trò nào đột nhiên bị kêu lên phòng thầy Hiệu phó. Làm ra bộ lo lắng thì dễ ợt.

Lão Chapman xua xua tay.“Thầy chỉ muốn nói chuyện với một nhân vật nổi tiếng thôi mà.”

Tôi ngồi xuống, nhưng vẫn thấy căng thẳng và sẵn sàng bật dậy khi có chuyện. Lão có nghi ngờ gì không nhỉ? Liệu lão có khám phá được rằng tôi không hề té xuống vũng cá sấu một cách tự nhiên? Liệu lão có khám phá được rằng tôi chính là con cá sấu đã cõng thằng nhóc tới chỗ an toàn?

Nếu lão đoán ra thì coi như tôi rồi đời…

“Thế đấy.”

“Thế đấy,” tôi nói theo.

“Bữa qua là một ngày kỳ quặc đối với em, đúng không?” lão Chapman nói.

“Thưa thầy, vâng.”

“Em may mắn thiệt đó. Những hai lần lận.”

“Vâng, nhưng theo như em thấy thì em xui xẻo tới hai lần liền đấy ạ.”

Lão gật đầu như thể tôi vừa nói ra điều gì sâu sắc lắm.“Không bị thương gì hết chứ?”

Tôi lắc đầu.“Khôngạ.”

“Kỳ diệu thiệt,” lão nói, rồi nheo hai mắt lại và nhìn chằm chằm vô tôi một cách nghiêm nghị.“Rachel. Học kỳ rồi điểm số của em có sa sút đấy. Không nhiều lắm, nhưng các thầy cô giáo của em nghĩ rằng em không chuyên cần như trước.”

“Em vẫn đạt hạng A mà,” tôi phân trần.

“Chỉ vừa đủ đạt thôi.”

Tôi ngọ nguậy trên ghế. Khùng thiệt đó. Tôi không biết chắc có phải tôi đang bị tra hỏi bởi một tên Cho-mượn-xác nguy hiểm đã nghi ngờ căn cước thật của tôi hay là tôi chỉ đang bị một ông hiệu phó lên lớp vì chuyện điểm số thôi đây.

“Đời sống của em gần đây có gì thay đổi không vậy?”

Tôi xém nuốt phải lưỡi mình. Có gì thay đổi không á?

“Ừm… khôô…” tôiấp úng.“Không có gì thayđổi lớn ạ.”

Lão Chapman mỉm cười ra vẻ hiểu biết.“Ba mẹ em đã ly hôn, đúng không nhỉ? Và ba em đã dọn đi xa?”

Tôi ráng để không có vẻ vừa cất được gánh nặng. Nhưng tôi không thể không thở dài.“Vâng, phải đấy ạ. Ừm, có lẽ vì thế mà điểm số của em kém hơn một chút. Thầy cũng biết mà, em có hơi bị sốc về mấy chuyện đó…”

Tôi cảm thấy hai bàn chân của mình chợt ngứa ran và một luồng hơi ấm dâng lên khắp người tôi.

“Rachel à, thầy là người lãnh đạo địa phương của một tổ chức tuyệt diệu có tên là Chia Sẻ.”

Và đó là lúc tim tôi ngưng đập.