← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 11

Tim tôi ngưng đập khoảng bốn nhịp trước khi đập lại, để rồi chạy với tốc độ một trăm dặm giờ.“À há,” tôi nói, ráng không để chất adrenalin trào lên trong cơ thể.

“Chúng tôi muốn giúp đỡ những trẻ em gặp hoàn cảnh khó khăn,” lão Chapman nói. “Chúng tôi có rất nhiều trò vui. Cắm trại nè. Lửa trại trên bãi biển nè. Cách đây khoảng một tháng chúng tôi vừa có chuyến đi lướt ván ở một cái hồ trên núi đó.”

Tôi muốn trả lời lão rằng:“Phải, em cũng có biết chuyện đó. Tụi em cũng có mặt ở đó, nhưng hổng phải trong lốt người đâu.”

Nhưng tôi chỉ nói:“Nghe vui quá thầy há.”

“Vui lắm chứ,” lão Chapman khẳng định một cách nhiệt thành.“Rất nhiều thành viên của chúng tôi là những trẻ gặp phải trục trặc trong đời sống gia đình. Những trẻ“có vấn đề”. Nhưng cũng có những trẻ muốn cuộc sống của mình tươi vui hơn. Đó là những trẻ giàu hy vọng, lạc quan. Khi thầy thấy em trên tivi tối qua tự chủ bản thân rất tốt, thầy đã nghĩ rằng mình phải tặng cho Rachel cơ hội tốt đẹp này. Em chính là loại người mà nhóm Chia Sẻ có thể thực sự đem lại lợi ích.”

“Trông em trên tivi thế nào hả thầy?” tôi hỏi.

“Rất tự chủ. Rất hấp dẫn và rất chín chắn.”

“Tuyệt vời.”

“Nhưng…” lão thở dài.“Cùng lúcấy thầy cũng tự hỏi liệu em có vấn đề gì trong cuộc sống hay không. Ý thầy muốn nói ai cũng bảo rằng em té xuống vũng cá sấu…”

Tôi nín thở. Lão nói vô đề rồi đấy! Lão đã nghi ngờ!

“… nhưng thầy không tin ở những tai nạn đâu. Thầy phải tự hỏi có thể em có những vấn đề khiến em, có thể nói là sơ ý chăng?”

Tôi buột ra một tiếng cười. Rồi vội ngưng bặt. Lão nghĩ là tôi muốn tự tử! Vậy là lão cũng cho là tôi đã tự cưa thủng sàn nhà mình sao? Chắc là vậy rồi. Chính vì thế mà lão tìm cách tuyển mộ tôi vô nhóm Chia Sẻ. Lão nghĩ rằng tôi đang tuyệt vọng hay đại loại thế. Thiệt là một tên lính mới hoàn hảo cho cái tổ chức Mượn xác của lão.

Tôi lắc đầu.“Khôngạ. Thực tình em rất hạnh phúc ạ.”

Một lần nữa, tôi lại có cảm giác như thể đang bị hàng ngàn cây kim châm nóng ran khắp người. Tôi lúc lắc chân. Vẫn cái cảm giác ấy…

Ôi, không!

Ôi, không! Chân của tôi!

Tôi ngó xuống và phải vận dụng hết từng gam năng lực tự kiềm chế để giữ cho vẻ kinh hoàng không lộ ra mặt.

Hai bàn chân của tôi đang sưng phồng lên. Chúng trở nên dày cui, bờm xờm lông màu nâu. Chúng sưng tướng lên căng chật cả giầy. Dây giầy căng muốn đứt.

“Thấy biết là em sẽ nói mọi chuyện đều suôn sẻ, Rachel à, nhưng…”

PHỰT!

Lão chau mày.“Cái gì thế hả?”

PHỰT!

“Không có gì đâu ạ,” tôi làm bộ vô tội.

“Thầy nghe có tiếng gì đó nổ.”

Dây giày của tôi đứt phựt vì quá căng, nhưng tôi lắc đầu.“Không có gìđâu ạ.”

“Dù saođi nữa, điều thầy muốn nói, là… Rachel? Em có nghe thầy nói không đó?”

Không, tôi đâu có nghe thấy gì. Tôi đang mắc để ý coi bộ phận nào khác trên người mình đang biến thành gấu xám Bắc Mỹ không đây. Bởi vì, coi nè, đúng là như vậy đấy. Trước đây tôi đã từng nhìn thấy hai bàn chân như thế rồi. Đó là bàn chân gấu.

“Ừm, có ạ! Có ạ. Em đang nghe rất chăm chú đấy ạ.”

Ôi làm ơn đi nào! Không thể thế được! Tôi không thể biến hình ở đây được! Ở ngay tại văn phòng lão Chapman thế này. Tôi cố tập trung. Tập trung. Hoàn hình!

Lão Chapman vẫn thao thao. Nhóm Chia Sẻ thế này, nhóm Chia Sẻ thế kia. Và trong lúc ấy, đôi giày của tôi rách bươm. Và hai cẳng chân tôi trở nên xồm xoàm những lông màu nâu thô. Và những chiếc vuốt cứng mọc ra từ các đầu ngón chân.

“Dù sao thì,” lão Chapmanđột nhiên ngó đồng hồ tay.“Thầy nói nhiều quá rồi, mà em phải trở về lớp học chứ nhỉ.”

“Cái gì kiaạ?” tôi hốt hoảng.

“Cứ nghĩ về đề nghị của thầy đi, Rachel,” lão Chapman nói. “Bây giờ thì về lại lớp đi. Đứng có la cà đó.”

Tôi nuốt ực một cái.

Tôi biết làm gì bây giờ?

Tôi cúi xuống và lẹ làng nhét những mảnh rách nát của hai chiếc giày vô ba lô.

Hai chân tôi giờ giống như hai chiếc bốt lông khổng lồ.

Tôi đứng lên và tiến về phía cửa ra vào. Tôi đặt bàn tay lên nắm cửa. Tôi quay lại và thấy lão Chapman đang ngó trân trân vô hai chân tôi.

“Ồ, thầy thích đôi bốt mới của em ạ?” tôi hỏi.

Lão Chapman mỉm cười.“Bọn nhóc các em bao giờ cũng khoái những thứ kì dị.”

“Hề hề. Dạ, em nghĩ mình là một nạn nhân của thời trang đấy ạ.”

Tôi mau chóng rời khỏi văn phòng lão Chapman. Đúng lúc tôi vô được phòng nữ sinh thì chân tôi trở lại bình thường. Tôi đi chân đất tới phòng tập thể dục và xỏ đôi giày thể dục vô chân.

Người tôi run bần bật, còn hơn cả lúc té xuống vũng cá sấu bữa hôm trước nữa.

Nói cho cùng thì một con cá sấu chỉ có thể giết chết bạn thôi. Lão Chapman là một tên trong bọn Yeerk. Bọn chúng có thể gây ra cho bạn những chuyện mà so ra thì cái chết coi bộ còn dễ chịu hơn.