CHƯƠNG 12
Tôi muốn hỏi Ax về vấn đề của mình. Tôi đã hứa với Cassie như vậy mà. Nhưng ngay sau buổi học là chúng tôi phải làm nhiệm vụ rồi. Và nếu tôi đưa vấn đề ra lúc ấy thì cả bọn chắc sẽ bắt tôi ở nhà mất.
Nhưng tôi thấy dường như việc biến hình đột ngột, bất ngờ chỉ xảy ra có hai lần. Lần đầu thì quả là một tai họa. Nhưng lần thứ hai chỉ hai bàn chân tôi biến hình thôi.
Rõ ràng, dẫu chuyện xảy ra với tôi là gì đi nữa thì tình trạng của tôi cũng đã khá hơn rồi. Có thể chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu.
Có thể lắm chứ.
Lúc ra khỏi trường tôi gọi vô điện thoại di động của ba.“Ba à? Bađang họp hay làm gì vậy?”
“Bađang đứng bên ngoài tòa án chờ người mà ba sắp phải phỏng vấn. Có chuyện gì đó con? Con ổn chứ?”
“Vâng, cho tới lúc này thì con chưa té xuống đâu nữa hết mà cũng chẳng bị tòa nhà nào sụp xuống đầu đâu ba à. Con chơi với Cassie thôi. Có thể hai đứa con sẽ tới khu thương xá hay thư viện đâu đó.”
“Được rồi. Nhớ về khách sạn lúc sáu giờ nha. Ba muốn cùng ăn chiều với con. Kêu taxi mà đi. Con có đủ tiền đấy chứ?”
“Vâng. Con sẽ gặp ba vào bữa chiều.”
Rồi tôi kêu số của mẹ ở chỗ làm việc, tôi nghe thấy hộp thư thoại của mẹ và để lại lời nhắn tương tự.
Tôi thấy buồn vì mình đã nói dối như cuội. Mong cho đến ngày tôi sẽ có thể nói với mọi người sự thật. Lúc ấy tôi mới trút được gánh nặng…
Bọn tôi đã hẹn gặp nhau trên bầu trời ngoài bãi biển.
Rắc rối là chuyện tìm ra một địa điểm an toàn để biến hình. Tôi đi tới chỗ đám cây phía sau bãi tập thể dục. Xui xẻo là tụi nhóc hay lảng vảng ở đó, và tôi không thể mạo hiểm để chúng nhìn thấy.
May sao, Tobias đã tới giúp tôi.
Tôi đưa tay gãi đầu và ngước lên trời. Một con diều hâu đuôi đỏ in hình trên đám mây trắng như bông.
Tôi vội vàng đi vô chỗ đám cây. Có cả đống rác rến ở trỏng: vỏ lon coca, bao giấy khoai tây chiên, túi đựng đồ ăn…
Tobias kêu xuống.
Tôi gật đầu, rồi tập trung vô biến hình. Và tôi ráng để đầu óc mình không tập trung vô cái chuyện biến hình đã trở nên kỳ quặc như thế nào kể từ bữa hôm qua. Cứ coi như nó vẫn bình thường như mọi khi…
Tôi bắt đầu co rút lại rất lẹ. Những lá thông, lá cây chết và vỏ lon bia với đủ loại rác rến vùn vụt dâng lên sát mặt tôi.
Cái vỏ lon lúc đầu ngó chỉ lớn hơn cườm tay giờ bỗng lớn cỡ nửa người tôi vậy. Và một cái túi đựng đồ ăn trước đó tôi có thể xéo lên giờ bỗng rộng rinh tới mức có thể chun vô trỏng. Những lá cây nhỏ hơn bàn tay tôi giờ trông bự như tấm thảm ở phòng tắm vậy đó.
Những sợi lông tinh tế, nhỏ xíu, chen chúc sát nhau bắt đầu hiện ra trên người tôi.
Răng của tôi tan lẫn vào nhau và bắt đầu nhô ra bên ngoài, làm thành một cái u sừng. Cái u này mọc dài ra và nứt làm hai theo chiều ngang, tạo thành một chiếc mỏ khoằm.
Hai cánh tay tôi đã thành hai cánh chim. Không phải đôi cánh rộng đầy sức mạnh của chim đại bàng. Đôi cánh này ngắn hơn, nhọn hơn, hẹp hơn, nhưng uyển chuyển hơn.
Tôi đã biến thành loài chim có mặt trên khắp bảy lục địa của Trái Đất. Loài chim dường như sinh sôi dễ dàng trong bất kỳ môi trường nào.
Tôi là loài hải âu đầy năng lực.
Vua của các loài ăn thịt thối! Chúa tể của bãi rác!
Tôi vỗ cánh vút lên trời. Tôi vỗ cánh thật mạnh và lên tới tầm ngọn cây. Bên dưới tôi, vẻ đẹp của thế giới phơi bày dưới đôi mắt tinh nhạy của loài hải âu.
Thức ăn ở khắp mọi nơi!
Ở khắp mọi chỗ con người thảy rác rến, đó là nhà hàng của tôi. Bô rác đằng sau trường học! Bãi đậu xe của nhà bách hóa! Tôi nhìn thấy tất cả. Tôi tia được từng cái vỏ kẹo còn dính. Tôi ghi nhận từng mẩu thịt súc vật bị xe cán trên đường.
Những loài chim khác phải giết chóc để có cái ăn. Những loài chim khác có môi trường sống nhỏ hẹp, chỉ chấp nhận được một hay hai loại thức ăn thôi. Tôi thì không như vậy. Tôi có thể sống bằng thức ăn thừa hay rác rến.
Và chính vì vậy mà anh chị em tôi đầy nhóc hết mọi nơi, lúc nào cũng ở sát mặt đất, mặt biển, lúc nào cũng đang tìm kiếm một mẩu bánh hay gì đó.
Tôi tia thấy phía trên đầu mình một dáng hình nguy hiểm… bóngđen của một con chim săn mồi. Nhưng tôi chẳng lo lắng lắm. Nó ở tít trên cao, mà tôi thì lanh lẹ có dư.
Tôi vỗ cánh mạnh và bay vù, bên trên ngọn cây, bên trên các mái nhà, lòn qua những dây điện thoại, dễ dàng là xuống sát những bãi cỏ, sân vườn.
Cái gì vậy?
Tôi mất vài giây để lần ra manh mối. Tiếng nói trong đầu tôi là tiếng Tobias.
Ồ, xin chào. Tỉnh dậy đi chứ Rachel.
Thực tình thì tôi lúng túng.
Khi lần đầu biến ra một con vật, bạn khó lòng kiểm soát được trí óc của nó. Chẳng hạn như khi biến thành cá sấu, ngay cả khi có chuẩn bị hoàn toàn, tôi cũng xém vồ lấy thằng bé đó thôi.
Nhưng trước đây tôi đã từng biến thành hải âu rồi. Tôi chẳng gặp chút khó khăn nào với con vật này hết mà…
Cái này không liên quan gì tới vấn đề biến hình thiếu kiểm soát hết. Chỉ là một chuyện nhỏ thôi. Một sự thiếu tập trung nho nhỏ.
Chẳng có gì phải lo hết. Tôi tự nói với mình thế.
tôi vẫn muốn nổi khùng lên dù chẳng có lý do rõ rệt.
Tobias quay đầu bay đi mất.
Một trong những chuyện mà chim hải âu biết đó chính là kiếm ra bãi biển.
Nhưng tôi đâu phải là một con hải âu may mắn.
Có điều gì đó trật chìa đã xảy ra cho tôi, và nó vẫn chưa rời bỏ tôi.