← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 15

Tôi rớt xuống phía đáy biển đang cách một dặm bên dưới tôi.

Tôi ráng tập trung tâm trí để tìm cách hoàn hình mà không được. Tâm trí tôi tuột đi đằng nào mất rồi.

Tôi bắt đầu chạy trong nước với bốn chân bự như những cây cột điện thoại… và trước sự kinh ngạc tột cùng của tôi, té ra voi biết bơi. Nhưng muộn quá rồi, chẳng ích gì cho tôi nữa. Tôi đã chìm xuống quá sâu, chẳng thể nào ngoi lên kịp.

Tôi thoáng thấy một cái bóng màu xám chết chóc vụt qua bên mình. Tôi nghe thấy, như từ xa xôi lắm, một tiếng nói bằng ý nghĩ,

Tôi xém bật cười.

Một con cá mập biết nói. Ax đó mà…

Thế rồi… tôi hoảng loạn!

Tôi bắt đầu quẫy điên cuồng. Tôi đạp nước, bốn cái chân bự của tôi quậy sùng sục. Tôi ráng trồi mình lên một cách vô vọng. Tôi quật vòi lung tung. Nhưng hoảng loạn cũng chẳng hơn gì đầu hàng êm ả. Tôi trồi lên, nhưng chỉ được chút xíu và quá muộn.

Tuy nhiên…

con cá mập nói.…đợi đã. Hoàng tử Jake, Rachel không hoàn hình. Ý tôi là, bạn ấy không trở lại hình người mà đang biến thẳng sang một loài vật khác!>

Cassie hét lên.

cá mập Ax nói.

Ax nói đúng. Tôi đang co rút lại. Co rút với một tốc độ kinh hoàng. Co rút lẹ tới mức tạo ra một xoáy nước nhỏ trong đó cái thân hình voi kếch xù của tôi đang biến đi…

Marco hét lên.

Cassie nói.

Biến hình, biến hình, biến hình. Tất cả mọi người đều đang biến hình, tôi nghĩ trong một trạng thái choáng váng gần như mê man.

Cassie la lối.

anh Jake sốt ruột hỏi.

Tôi chầm chậm trồi lên khỏi bờ vực của sự mê man. Những bánh xe răng cưa của trí óc tôi từ từ chuyển động. Tôi đang ở dưới nước. Tôi chắc chắn về vụ đó. Nhưng tôi không còn là voi nữa.

Tôi đã thở được! Và tôi không chìm xuống nữa.

Ít ra thì cũng có vẻ như thế, vì tôi chẳng còn nhìn thấy gì nữa hết. Tôi đã bị mù.

Chớ có hoảng, Rachel! Tôi tự ra lệnh cho mình. Nhưng nói bao giờ cũng dễ hơn làm…

Ax thất vọng hét lên.

Côn trùng á?

Thật chậm rãi rồi tôi cũng kiểm soát được bản thân. Tôi có nhiều chân. Bốn chân. Không, sáu chân lận! Phải, tôi đã biến thành côn trùng. Tôi có râu. Tôi vẫy vẫy râu bốn phía và đánh hơi không khí. Chẳng có gì hết. Chẳng có gì ngoài cái mùi của bản thân tôi.

Không có nhận biết. Không có suy nghĩ. Đó là thân xác của một cỗ máy vô hồn. Chỉ có hai khả năng: loài mối… hoặc loài kiến!

tôi kêu lên.

Cassie hỏi.

Tôi nói, giọng châm biếm hơn mức cần thiết.

Marco thốt lên.

anh Jake thất vọng hét lên.

Tôi ráng tự làm dịu cái trí óc đang hoảng loạn và rối tung của mình. Tôi ráng tập trung vô việc biến hình. Vô việc trở lại hình người.

Tới đi, Rachel, chuyện này mình làm được mà, tôi tự nói với mình. Nhưng tôi có cảm giác mình đang tự dối lòng.

Tuy nhiên tôi lại cảm thấy mình đang lớn lên thêm một lần nữa. Tôi cảm thấy người mình ép chặt vô thành cái bong bóng nước.

Cassie kêu lên.

anh Jake hỏi.

anh Jake khuyên.

Cassie kết luận.

Đột nhiên tôi lại nhìn thấy được. Hai con mắt hiện ra đúng lúc cho tôi nhìn thấy những chiếc chân kiến giống như những cái que đang biến ra chân cá sấu mập bè, có vảy màu xanh lục.

Tôi đang lớn lên với tốc độ khó tin.

Tôi cảm thấy làn nước lướt đi bên trên và xung quanh trong khi tôi ngày càng choán thêm chỗ. Nhưng ít ra thì tôi cũng đã nhìn được trở lại. Và không chết đuối. Cá sấu có khả năng nhịn thở một thời gian rất lâu.

Tôi có thể trông thấy trên đầu mình tấm màn mỏng màu sáng phân chia nước với trời. Và trong lòng nước, xung quanh tôi là hai con cá heo tổ chảng màu xám, cả hai đang toét miệng cười, nụ cười thường trực của cá heo. Cassie và anh Jake.

Cách chừng ba chục mét, là một con cá mập đầy vẻ đe dọa. Hy vọng đó là Ax.

Tôi nhìn anh Jake, có thể đó là Cassie cũng nên.…>

Thật chẳng tin nổi là anh Jake lại có giọng châm biếm như thế.

Marco kêu lên. Cậu ấy vẫn còn ở trong lốt hải âu.

anh Jake hô.

Sử dụng cái đuôi cá sấu to đùng, tôi quay người lại một cách dễ dàng và bắt đầu bơi.

Cassie, anh Jake và Ax đều quay lại rất lẹ và mười giây sau họ đã bỏ xa tôi. Tôi thấy anh Jake ngưng bơi và quay lại.

tôi sửa lại.

PP-PHẦM!

Một tiếng động giống như trái thủy lôi phóng đi. Giống như một vật gì thiệt lớn vừa nã đại bác vô lòng nước.

Marco thông báo với giọng ảm đạm.

tôi hỏi.

Ax kêu lên.… coi trong vườn thú hay một nơi nào đó tương tự vậy.>

anh Jake nói.

tôi nói, giọng ra vẻ can đảm.

Rồi ảnh bắt đầu đưa ra những mệnh lệnh.