CHƯƠNG 16
Tôi nổi lên mặt nước, chỉ để hở hai lỗ mũi và đôi mắt. Tôi thở ra và hít khí lành vô đầy hai lá phổi.
Tụi cá heo cũng làm như vậy, phun nước qua cái lỗ phía sau đầu và hít không khí tươi mới vô.
Vài giây trước khi lặn xuống nước trở lại, tôi trông thấy Jeremy Jason đang đứng ở phía đuôi của chiếc du thuyền. Mặt anh ta nở một nụ cười toe toét, đầy phấn khích. Anh ta chỉ trỏ và cười giòn giã như một fan trong trận đấm bốc.
Tiếng anh ta la theo gió bay tới tôi.
“Ông ta ghê gớm quá, ha?”
Jeremy đang ám chỉ Visser Ba đó.
Anh ta vừa chứng kiến tên Visser bỏ lốt người, sang lốt Andalite, rồi biến thành một loài thú dễ sợ của một hành tinh xa lắc. Và phản ứng của anh ta trước tất cả những cảnh tượng ấy là sự ngưỡng mộ.
Tôi cảm thấy giận dữ không thể tả.
Một con người bán rẻ chính giống nòi của mình là loại người gì đây nhỉ?
Tôi chìm xuống trở lại dưới những con sóng bạc đầu. Và lúc đó tôi thấy hắn.
Hắn. Visser Ba.
Đó là một lốt biến hình kỳ quặc, chẳng giống thứ gì trên Trái Đất cả.
Trông nó giống một con cá đuối gai màu vàng lợt, rất bự - một chiếc bánh kẹp có sự sống, bẹt dí và dáng thuôn thuôn. Nó gần như bay trong lòng nước bằng cách đập đập hai bên mép. Trên đỉnh đầu nó có hai con mắt vòi và bên dưới là những sợi râu đu đưa.
Suốt dọc lưng nó là những chiếc lao xếp đều tăm tắp một hàng.
Một chiến đấu cơ phản lực giấu những trái tên lửa dưới hai cánh thế nào thì con vật này cũng giữ những chiếc lao của nó như vậy, chỉ khác là chúng được đặt ở trên cùng. Tất cả xếp gọn ghẽ một hàng, hướng ra phía trước.
Những chiếc lao - có lẽ đến hai mươi chiếc - mỗi chiếc dài cỡ một cái cán chổi và cũng dày như thế. Trên thân chiếc lao có những đường sọc so le màu vàng, xanh lục và điểm màu xanh lam.
Có thể đó là hình thức ngụy trang của con cá phóng lao Lebtin trên hành tinh quê hương của nó. Nhưng ở đây, trên đại dương của Trái Đất, nó trông có vẻ lòe loẹt và đập vô mắt kẻ khác quá rõ.
Con cá phóng lao Lebtin bay trong lòng nước. Lẹ hơn tốc độ di chuyển của cá sấu, cá heo hay cá mập.
anh Jake nhận xét.
tôi tán thành.
anh Jake nói tiếp.
Tôi liếc về bên trái.
Ax đang ở đằng đó. Xa hơn một chút là anh Jake. Cassie ở bên tay mặt tôi. Con cá phóng lao bây giờ chỉ còn cách chừng ba mươi mét. Tôi chỉ có thể cầu cho mình đừng có đột ngột biến hình nữa mà thôi.
Thế rồi…
Con cá phóng lao - Visser Ba - bắt đầu phồng người lên, như thể một trái bóng được bơm căng.
Nó bơi chậm lại… chậm lại….
PHỤỤT!
Một chiếc lao phóng ra từ miệng con cá! Y như một quả tên lửa phóng trong lòng nước. Thậm chí tôi không kịp nghĩ tới việc né tránh.
Chiếc lao xuyên qua đuôi tôi, sát ngay dưới lưng.
Đau thấu xương sống.
Máu chảy loang xung quanh tôi.
Máu của tôi!
Tôi ngó xuống.
Mũi lao vẫn nằm đó, xuyên qua lớp vảy của tôi. Tôi chỉ biết trừng trừng nhìn nó. Lố bịch thiệt. Nó xuyên cứng qua người tôi vậy đó!
Visser Ba cười to.
Tôi nhìn Visser Ba.
Một trong những mũi lao trên lưng nó đã lăn gọn vô một cái túi. Rồi nó bắt đầu phồng người lên trở lại, sẵn sàng phóng tiếp một mũi lao nữa.
anh Jake hú lên trong đầu chúng tôi.
Nhưng tôi chẳng thể di chuyển được nữa.
Cái đuôi của tôi đã liệt.
Tôi muốn tấn công con vật ngoài Trái Đất, nhưng tôi chỉ hơi động đậy được người thôi.
PHỤỤT!
Mũi lao thứ hai bay thẳng tới Cassie. Nhưng con cá heo quá lẹ. Cassie quẫy mạnh một cái và mũi lao chệch đi vài milimét.
Tôi trông thấy một vết cắt trên lưng Cassie ở chỗ mũi lao đâm vô.
Cassie kêu lên.
Vẫn còn may, chỉ chậm một phần mấy giây thôi là Cassie đã bị xuyên từ dưới lên trên rồi.
Con cá Lebtin vẫn lao tới chúng tôi.
Tôi lăn lưng, ngửa cái bụng tái lợt lên.
…>
Anh Jake do dự một chút, rồi phát lệnh.
Cassie kêu lên.
tôi nói.
Visser Ba lướt trong lòng nước bay về phía chúng tôi.
Tôi trông thấy một mũi lao mới lăn vô cái túi. Nó bắt đầu phồng người lên, hút nước vô để phóng lao.
Cassie, anh Jake và Ax ngoắt mình, mỗi người lao về một phía.
PHỤỤT!
Chiếc lao rượt theo Ax!
Ảnh đã ở cách xa ba mươi mét và đang di chuyển với tốc độ tối đa của cá mập. Nhưng chiếc lao nhanh chóng bắt kịp.
tôi hét lên.
Ax ngoặt sang phía tay mặt và chiếc lao xợt qua hổng trúng người ảnh.
Ax la lên.
Tên Visser do dự.…>
Tôi vẫn còn tỉnh táo đôi chút.
Tôi nằm ườn ra, lơ lửng trong lòng nước, bụng phơi lên, trông như chết rồi và ráng không để ý đến cái đau từ cái đuôi bị trúng lao.
Mày rượt theo Cassie đi, tôi thầm van xin. Đuổi theo Cassie đi, con vật ghê tởm kia.
Nếu như tên Visser rượt theo Ax, nó sẽ cách tôi quá xa. Nếu nó rượt theo anh Jake thì cũng vậy. Chỉ có Cassie có thể dụ nó tới gần tôi.
Visser Ba đập hai cánh của nó dưới nước.
Tôi toét miệng cười kiểu cá sấu.
Nó tới gần, tới gần, rồi chậm lại để bắt đầu phồng người.
Nó lớn lên, lớn lên, giống như một trái banh căng quá mức.
Và tới gần, gần hơn nữa.
Ba mét… một mét rưỡi… sáu mươi centimet… ba mươi centimet…
Vừa đủ gần.
Tôi căng từng bắp cơ trong thân thể đầy sức mạnh của con cá sấu. Đầu tôi phóng ra phía trước. Hai hàm tôi mở rộng hoác.
Và tôi cắn phập.
Cắn quyết liệt.
Cá sấu có bộ hàm mạnh mẽ nhất trong vương quốc các loài động vật. Các hàm của chúng có thể cắn vỡ tan cả những tảng đá…
Tôi cắn chặt cái hàm cá sấu đầy răng nhọn vô cánh bên trái của con cá phóng lao Visser Ba.
Và rồi…
PHỤP!
Phụp!
Giống y như cắn vô một trái bóng đầy nước vậy đó.
Con cá phóng lao nổ cái bụp.
Tất cả nước mà nó hút vô để phóng mũi lao kế tiếp đã phì hết ra qua cái lỗ mà tôi vừa tạo ra.
Và con cá phóng lao Lebtin kia học được một cách bay hoàn toàn mới mẻ.
Nó quay như chong chóng trong lòng nước, nhảy lên mặt biển và uốn mình tung lên trời y như một con cá heo bị bịnh, rồi hạ xuống ở cách xa đó với một tiếng tõm nặng nề.
Và chúng tôi nghe tiếng Visser Ba la lên,
Tôi thả lỏng người, mặc dù thư giãn kiểu này chỉ tổ làm cho tôi để ý tới cái đuôi đau nhức của mình.
Một con cá heo tới chạm mũi vô tôi.
Tôi phì cười.