CHƯƠNG 18
Phải, tôi đã xử lý thiệt dở tình huống vừa qua. Nhưng tôi quyết định sẽ sửa chữa.
Vì vậy tôi buộc lòng phải nói dối thêm nữa.
Hôm sau tôi bảo anh Jake và Cassie là quá trình ấy đã xảy ra. Cái vụhereth illintđó mà. Tôi kể cho hai người nghe vụ ấy với nhiều chi tiết. Tôi miêu tả dài dòng về sự kỳ quặc của nó. Thái độ của tôi rất thuyết phục, và cả hai đã xiêu lòng.
Dĩ nhiên nếu tôi tìm cách lừa Ax thì sẽ không xong đâu. Bởi vì tôi đâu có thực sự biết mọi việc sẽ diễn ra thế nào trong quá trình“ợ ra ADN”ấy. Chẳng đứa nào trong bọn tôi thực sự hiểu khi Ax giải thích vụ đó cả.
Mỗi khi Ax bắt đầu nói về không gian Zero là cả bọn chỉ biết đờ hết người ra thôi.
Nhưng nếu như tìm cách lừa Ax, ảnh sẽ nêu lên một câu hỏi mà cả anh Jake lẫn Cassie chưa bao giờ nghĩ tới: Bạn đã làm gì với con cá sấu thừa ra kia?
Dù sao, cái hôm tôi gặp anh Jake ở trường, và bảo ảnh rằng vụ đó đã hoàn thành, thì ảnh tin tôi liền. Cả Cassie cũng tin tôi bởi vì tôi nói với nhỏ trong những tiếng thì thầm vội vã khi chúng tôi chuyển lớp học.
Tôi nói mà chẳng dám nhìn thẳng vào mặt Cassie, vì sợ nhỏ sẽ phát hiện ra là tôi nói xạo.
Tôi không còn sự chọn lựa nào khác.
Tôi phải có mặt trong buổiTrình diễn của Barry và Cindy Sueđể tìm mọi cách ngăn chặn không để Jeremy Jason quảng cáo cho hội Chia Sẻ trong buổi trình diễn ấy…
Tôi biết mình chẳng sao mà. Chỉ cần tôi kiểm soát tốt các cảm xúc của mình là được. Chỉ cần tôi giữ cho mình vô cảm là tôi sẽ chẳng sa vô những vụ biến hình mất kiểm soát. Mà tôi chế ngự cảm xúc khá giỏi đấy.
Có thể là trừ sự giận dữ ra.
Tôi có chút vấn đề với loại cảm xúc này.
Nhưng làm gì có ai khiến tôi nổi khùng trong một buổi truyền hình kia chứ? Mọi việc sẽ suôn sẻ thôi.
Sẽ ổn thôi mà.
Tan trường ra, tôi lại kêu taxi để về khách sạn của ba.
Tôi bảo taxi rẽ qua nhà tôi.
Những người thợ đang dọn dẹp đống tàn tích của buồng bếp và buồng ngủ của tôi. Một chiếc xe tải bự đậu trước nhà tôi, thùng xe chất đầy gạch và xà bần.
“Cô có nghe nói chuyện gì đã xảy ra ở đây không?” bác tài xế taxi hỏi tôi.“Ngôi nhà này bị sụp mà chỉ sụp một phần thôi. Cô thấy không, thời buổi này người ta xây nhà như vậy đó…”
Tôi ngạc nhiên thấy ba đang chờ tôi ở khách sạn.
“Sắp tới giờ rồi!” ba kêu lêngiọng có vẻ phấn khích ngay lúc tôi bước vô phòng.“Buổi trình diễn được truyền hình trực tiếp lúc năm giờ! Bây giờ là gần ba giờ! Con đi đâu về đấy?”
“Conđi học mà ba.”
“Ừ nhỉ. Thôi, lẹ lên con. Hên là ba con mình có thể đi bộ tới trường quay, tránh được kẹt xe. Trường quay ở ngay cuối phố. Chỉ năm phút đi bộ thôi.”
Sau khi buồng ngủ bị sụp tôi chỉ còn lại ba bộ lành lặn, vì vậy việc chọn đồ để mặc chỉ tốn rất ít thời gian.
Tôi vội vã kêu Cassie và hối nhỏ gấp lên.
Nhỏ phải gặp tôi ở trường quay mà…
Cassie không có ở nhà, có khi nhỏ đã đợi tôi ở trường quay rồi cũng nên.
Kế hoạch là vầy: Cassie sẽ vô cùng với tôi. Những người khác sẽ tìm cách lọt vô trường quay trong lốt những con vật hiền lành. Bọn Yeerk chắc chắn sẽ canh chừng địa điểm ấy, có thể chúng còn gài vài người của chúng trong đám khán giả nữa. Và biết đâu Barry hay Cindy Sue cũng có thể là những kẻ Bị mượn xác…
“Con có hồi hộp không?” ba tôi hỏi khi hai cha con hối hả đi trên phố.
“Không ạ,” tôiđáp.
“Truyền hình trực tiếp, phát toàn quốc. Hàng triệu khán giả. Từ bờ đại dương này qua bờ đại dương kia. Vậy mà con không hồi hộp?”
“Bây giờ thì con hồi hộp,” tôi lầm bầm.
Tôi cố trấn áp sự hồi hộp.
Tôi chỉ được phép trải qua mọi sự mà không được có chút cảm xúc mạnh nào.
Tôi tin mình có thể làm được vậy.
Chúng tôi đi qua người thường trực của trường quay, ba tôi đi trước, dáng vẻ một ông VIP, tôi líu tíu chạy cho kịp ba.
Cassie đang đợi trong hành lang, nhỏ lập tức theo sát gót tôi.
“Bồ sao rồi?” nhỏ hỏi tôi.
Tôi nhún vai.“Tuyệt.”
“Thiệt chứ?”
“Thiệt.”
“Có hồi hộp không?”
“Không.”
“Phấn khích?”
“Không.”
“Sợ?”
“Dứt khoát không.”
Nhỏ nghiêng sát vô tôi và thì thầm.“Có kế hoạch gì không? Ý mình là chính xác thì chúng ta sẽ làm gì với Jeremy Jason?”
Tôi nhún vai.“Tốp hắn lại.”
“Bằng cách nào?”
Tôi toét miệng cười.“Chơi ngẫu hứng.”
“Ờ hờ.”
Đột nhiên một con lama chạy vụt qua. Những chiếc móng xinh xắn của nó lướt trên mặt sàn đánh xi bóng. Nó quành ở một góc và biến mất.
“Cái gì thế…” ba tôi ngỡ ngàng hỏi.
“Tuyệt vời,” Cassie thốt lên. Hai mắt nhỏ sáng lên như mỗi lần nhỏ thấy một con thú.“Đó là con lama. Loài vật này rất sạch sẽ, bồ biết đấy. Chúng…”
Đột nhiên có hai người vận đồ kaki lao tới. Họ xô cả vào chúng tôi, quành theo con lama và biến mất.
Ba người chúng tôi chỉ biết đứng đó trân trân ngó nhau. Rồi một người thứ ba, một phụ nữ cầm kẹp hồ sơ chạy tới như muốn đứt hơi.“Các vị có trông thấy một con lama không?”
Tôi chỉ.“Lối kia kìa.”
“Nè, có chuyện gì vậy?” ba tôi hỏi.
Người phụ nữ lắc đầu như thể thế giới sắp sụp đổ.“Bart Jacobs sắp trình diễn với đám thú của ổng. Con lama bỗng bỏ chạy. Con lama này láu lỉnh thiệt.”
“Bart Jacobs? Cái tên nghe quen quen. Có phải cái ông hay đưa mấy con thú lên truyền hình trực tiếp không ta?”
Cassie cau mặt.
“Đúng ông ta đấy. Mình ghét thấy những con thú hoang bị lôi vô trường quay và bị đối xử như…”
“Được rồi. Nếu không còn thú hoang nữa, thì chúng ta tiếp tục đi thôi.” Ba tôi ngắt lời và bước tiếp, chúng tôi líu ríu theo bén gót.
Ba kéo chúng tôi ào vô phòng hóa trang. Phòng đang mở cửa. Một phụ nữ có mớ tóc kì dị và đôi môi tô đen đá lông nheo với ba tôi. Rồi bả ngó tôi và Cassie, như thể đang ráng hình dung coi bả sẽ làm gì với hai bộ mặt này đây.
“Cháu nóđấy,” ba tôi chỉ vào tôi.“Rachel, đây là cô Tai. Tai, đây là Rachel, con gái tôi. Cháu sẽ tham gia buổi diễn.”
“Nước da đẹp lắm,” Tai nhận xét.“Nhưng tôi nghĩ phải làm cho tóc dày thêm.” Bả nắm một mớ tóc của tôi và gần như hất tung nó lên một cách khinh bỉ.“Cô bé xài thứ dầu gì vậy?”
Tôi nói tên hiệu dầu gội.
Bà Tai nhếch mép.
Ba tôi bỏ ra ngoài gặp mấy người quen. Và bà Tai xô tôi vô một chiếc ghế kiểu thợ cạo, chụp một tấm khăn lên người tôi và bắt đầu thao tác với những chiếc bàn chải.
Tôi ghét bị người khác xô đẩy lung tung như vậy.
Điều đó xém làm tôi phát khùng.
“Tóc với tai! Tóc với tai!” bà Tai vừa làm vừa càu nhàu. Rồi bả giật. Hơi quá mạnh.
Tôi ghét bị người khác giật tóc.
Đột nhiên, bà Tai lui lại.“Tóc cô bé làm sao vậy nè? Nó… hóa ra màu xám!”
Tôi ngó vô tấm kiếng sau lưng bà, và thấy hai điều. Vẻ mặt kinh hoàng của Cassie và mái tóc của tôi đang biến thành màu xám. Xám và bờm xờm.
Giống như lông chó sói.
Vụ ấy đang xảy ra!
Tôi đã phát khùng vì bà Tai và tôi bắt đầu biến hình. Thành chó sói!
Tôi liếc một cách tuyệt vọng về phía Cassie. Nhỏ lập tức hành động.
“Coi kìa!” Cassie la lên. “Ngoài hành lang kìa! Có…ừm…đúng là Kevin Costner! Với Tom Cruise nữa!”
Bà Tai rối rít.“Đâu? Đâu?” rồi vứt bàn chải và chạy ra cửa.
Tôi cố gắng tập trung tâm trí.
Bình tĩnh… bình tĩnh… khôngđược xúc động…
Cassie rít lên.“Bồ nói dối! Bồ không hề có vụhereth illint! Bồ vẫn còn dị ứng!”
“Mìnhđang ráng bình tĩnh lại đây Cassie,” tôi cảnh báo nhỏ.“Mìnhđang ráng hoàn hình…”
“Bồ không thể tham dự màn trình diễn ngu xuẩn này khi bồ vẫn như thế!” Cassie vẫn tiếp tục rít lên.
“Mình sẽ tham dự. Chỉ còn mỗi cách đó thôi! Mình sẽ không để đồ khốn kiếp ấy… nhưng coi kìa! Bồ chỉ làm cho mình bực bội thêm thôi!”
Lớp lông thú màu xám bắt đầu mọc trên hai cánh tay và mu bàn tay tôi.
Tôi nhắm mắt lại.
Không giận dữ. Không giận dữ. Không giận dữ.
“Tôi chẳng thấy Kevin Costner đâu hết,” bà Tai vừa bước vô phòng vừa kêu lên giọng hoài nghi.
“Em camđoan là ổng mà,” Cassie nói.
“Nào, bây giờ tóc tai cô bé ra sao rồi?” bà Tai hỏi và ngó trừng trừng vô cái đầu lúc này đã trở lại bình thường của tôi.
“Ừm… tóc con hổng được chăm sóc đầy đủ hả cô?” tôi giả ngây.
Và đúng ngay lúc đó chàng trai duyên dáng nhất hành tinh bước vô phòng hóa trang và tôi bị nhồi tiếp một cú sốc nữa.
“Jeremy Jason,” tôi nghe tiếng Cassie thì thầm giọng kinh ngạc.
Không xúc động… không xúcđộng, tôi tự nhủ.
Nhưng… khi nhìn thật gần anh chàng ấy mới duyên dáng làm sao.
Và rồi ảnh mỉm cười với Cassie và gần như ôm lấy nhỏ, như cái cách có lẽ ảnh đã làm với cả triệu fan trước đó.
Tôi thấy hai đầu gối Cassie bủn rủn.
Nhỏ thực sự run rẩy toàn thân.
“Chào, tôi là Jeremy Jason McCole,”ảnh nói với tôi.“Bạn cũng tham dự màn trình diễn phải không?”
“Phải,” tôiđáp, ráng làm bộ tỉnh.“Tôi cũng tham dự màn trình diễn.”
Tôi không đứng lên khỏi chiếc ghế hóa trang. Và không bắt tay ảnh. Bởi vì tôi phải thú nhận với bạn sự thật này: Dù rằng biết ảnh tệ cỡ nào, rằng trong đầu ảnh đang có một con sên Yeerk độc địa màu xám, nhưng nếu ảnh ôm lấy tôi như vừa ôm Cassie, tôi sẽ rất xúc động và sẽ biến hình.
Tôi sẽ biến hình thực sự đấy.