CHƯƠNG 12
Người Andalite thứ thiệt luôn luôn có những phản ứng rõ ràng. Nếu họ giận hay lo sợ trông họ rất nguy hiểm, còn bình thường họ rất hoà nhã và đáng yêu. Nhưng với Visser Ba thì hắn luôn luôn ở trong bộ mặt nguy hiểm.
Bề ngoài của hắn luôn toát ra vẻ đanh ác và hiểm độc. Hắn thật sự nguy hiểm. Loại nguy hiểm của cái chết.
Tôi hoảng hốt hỏi.
Không có tiếng trả lời.
… Ket Halpak.> Visser Ba nói.
Visser Ba hình như chưa bao giờ biết nói nhỏ. Hắn thích nói lớn cho mọi người cùng nghe như một cách để thể hiện quyền lực của mình.
Ket Halpak, hắn gọi Hork-Bajir đó là Ket Halpak, điều đó có nghĩa là hắn đang đối diện với một phụ nữ Hork-Bajir, mà tôi hiểu ngay được rằng đó làKalashi,vợ của Jara Hamee. Cô ta không chết trong cuộc truy đuổi vừa rồi.
Ket Halpak bị bao vây ở chính giữa. Hai gã Mượn xác súng lăm lăm chĩa vào cô ta và Visser Ba trong lốt Andalite với cái đuôi sấm sét đang vờn. Đôi cuống mắt của Visser Ba đảo qua đảo lại quan sát, chắc hắn tin rằng Jara Hamee sắp xuất hiện.
Phải đánh lạc hướng cho cô ta chạy thôi. Tôi chợt nhớ rằng mình đang ở trên đất của loài diều hâu Swainson. Lạy trời cho bọn chúng có mặt ở đây.
Tôi vỗ cánh bay lên thật cao, 100 m, 140 m, 180 m... Tôi khép cánh lại và lao thẳng xuống như một máy bay rơi, lao thẳng về hướng Visser Ba.
…> Tôi ráng sức kêu lên thật to. Nếu bọn diều hâu Swainson có ở quanh đây chúng hẳn phải nghe thấy tiếng kêu của tôi. Bản năng hiếu chiến để bảo vệ lãnh địa của mình sẽ buộc chúng phải xuất hiện để tấn công tôi.
Còn nếu chúng "vắng nhà", hoặc tôi sẽ tan xác dưới mặt đất hoặc bị bọn Mượn xác bắn hạ.
Có tiếng vỗ cánh sột soạt trong các bụi cây.
Tụi diều hâu Swainson.
Chưa bao giờ tôi nhẹ nhõm như thế khi thấy các đối thủ của mình.
Bọn Swainson túa ra khắp nơi. Visser Ba la lên.hắn bối rối chỉ về hướng có vài con Swainson đang vỗ cánh bay tới.
Hai gã Mượn xác giơ súng lên. Visser Ba nhìn theo hướng súng, đợi xem kết quả.
tôi nói nhanh với người phụ nữ Hork-Bajir.
Tôi giương móng vuốt của mình ra, sắc nhọn hơn bao giờ hết…tới nè!
Đôi móng vuốt của tôi sợt qua trên đầu Visser Ba, bứt một cuống mắt rời ra.
…> Visser Ba gầm lên, đau đớn.
Tôi nói với cô nàng Hork-Bajir.
Đùng! Đùng!... Chúng tôi lao ra khỏi chỗ hỗn độn đó, Ra! Ra! Ra!...
Cô nàng Hork-Bajir phóng như điên, còn tôi thì vỗ cánh như thể đây là lần cuối cùng được bay. Cuộc đời tôi phụ thuộc vào lần bay này đây. Lên! Lên nữa! Lên…
Tôi nghe tên Visser Ba gào lên.
Nhưng giờ thì tôi và cô nàng Hork-Bajir đã cao bay xa chạy rồi, tôi sướng phát điên lên sau cuộc đào thoát hiểm nghèo vừa rồi, tôi muốn hét lên.
…>