← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 13

Jara Hamee và Ket Halpak gặp lại nhau trong hang, mừng mừng tủi tủi trông thật cảm động. Còn tụi tôi thì mệt, sợ, bối rối lẫn lộn tùm lum. Chẳng phải tụi tôi vừa kết thúc một cuộc rượt đuổi bán sống bán chết là gì…

Hai vợ chồng Hork-Bajir kia mừng theo kiểu của họ, không có chuyện ôm chầm lấy nhau đâu. Nghĩ thử coi, nếu mình mẩy bạn toàn là dao gươm lỉa chỉa thì làm sao mà ôm nhau được. Ket cứ sờ hoài vào vết thương do Jara tự tạo ra.

Rachel nhắc, nhỏ vẫn còn ở trong lốt người Hork-Bajir.

Tự nhiên tôi thấy mọi người im lặng, hình như ai cũng biết nhưng ai cũng muốn giấu tôi chuyện đó.

… chuyện đó đâu phải là quan trọng> Rachel nói, mắt nhìn xuống đất.

Jake hỏi. Mặt cậu ta có mấy vết trầy sướt rướm máu. Lúc tôi đang giải cứu Ket thì các bạn của tôi phải hỗn chiến ít nhiều gì đó với bọn Yeerk. Chẳng ai bị thương cả, nhưng tôi lại cảm thấy mình vô dụng vì không giúp ích được gì cho bạn bè lúc nguy hiểm nhất.

Tôi nói.

Rachel phản đối.

Ax nói xen vào.

Jake nói. Sau đó cậu ta quay sang Jara và Ket

“Các bạn tính làm gì với chúng tôi?” Jara hỏi.

Jake trả lời dịu đàng.

“Chúng tôifellana, chúng tôi cảm ơn...” Ket nói.

Ra đến bên ngoài, tụi tôi bắt đầu hoàn hình. Còn tôi và Ax thì canh chừng.

Jake hỏi“Mình tính saovề Ket và Jara đây?”

Mọi người vừa đi vừa nói chuyện. Tôi bay trước thăm dò. Ax dẫn đầu, bảo vệ cho cả nhóm.

“Nếu chúng ta đưa hai người Hork-Bajir này ra trước truyền hình và nói về chuyện bọn Yeerk đang xâm lăng Trái Đất thì sao? Ắt mọi người sẽ tin chúng ta.” Rachel nói.

“Làm sao chúng ta biết được ai trong giới báo chí hay truyền hình chưa trở thành nô lệ của bọn Yeerk?” Cassie hỏi.“Làm thế chẳng khác nào chỉ chỗ giúp cho bọn chúng.”

“Làm sao hả? Đơn giản thôi, chúng ta sẽ mướn cho họ một căn hộ, kiếm việc làm cho họ…” Marco hài hước.

Tất cả tụi tôi cười, mà thật ra thì chúng tôi cũng không biết phải làm sao nữa.

Ax nói.

“Giống như các loài bị tuyệt chủng vậy, họ là niềm hy vọng của một dân tộc Hork-Bajir mới.” Cassie trầm ngâm nói.

“Trời ạ, Cassie” Marco kêu lên “Làmơn đừng đem sinh thái học vào đây được không? Mọi chuyện đâu có đơn giản như một cặp chim cú hay cá voi?”

Mọi người đứng lại. Mọi thứ ngổn ngang trong đầu tụi tôi, kể cả chuyện muốn chạy ù về nhà ăn tối trong vòng tay bố mẹ nữa.

“Cassie nóiđúng” Jake nói “Họ đúng là những sinh vật còn lại duy nhất của một loài kể như đã bị tuyệt chủng.”

“Tìm cho họ một chỗ ẩn nấp. Họ sẽ sinh con đẻ cái và tạo dựng một cuộc sống mới.” Cassie nói.

“Đây là Trái Đất, tìm cho ra một nơi an toàn dành cho người vũ trụ hơi bị khó đấy”> Marco nói.

Tôi nói.

Tất cảmọi người ngước lên nhìn tôi.

“Ở đâu?” Rachel hỏi.

Hình ảnh của nơi đó hiện ra mồn một trong đầu tôi. Từng chi tiết một cứ hiển hiện trong đầu tôi như là tôi đã từng sống ở đó vậy. Thậm chí tôi còn tưởng tượng ra cảnh hai vợ chồng Hork-Bajir nọ sống ở đó nữa.

Tôi nói.

“Tụi mình không có kế hoạch gì tốt hơn đúng không? Vậy thì đồng ý chuyện này nha” Jake kết luận.

“Vậy thì bây giờ tất cả chạy về nhà và bịa ra một chuyện gì đó cho chuyện về trễ với ba tui nè.” Marco nói. “Ngày mai tụi mình sẽ thảo luận tiếp về cái chốn địa đàng cho cặp Adam và Eva người Hork-Bajir này.”

Marco nói đúng đó.Nơi đó đúng là một vườn địa đàng, mọi thứ giống một giấc mơ. Chỉ duy có một điều rắc rối, đó là tôi chưa hề biết nơi đó ở đâu. Tôi cũng không hiểu tại sao hình ảnh về nơi đó cứ ập về và tôi không cưỡng lại được chuyện phải nói ra. Tôi chẳng biết phải giải thích ra sao nữa….