CHƯƠNG 15
ara Hamee, tụi mình phải đi liền mới kịp.> tôi nói ngay sau khi Ax băng mình vào bóng đêm.
Jara Hamee ló cái đầu hình con rắn hết sức kỳ lạ của mình ra khỏi lùm cây, mặt có vẻ lo sợ "Chuyện gì vậy?"
Thiệt tình là tôi thấy mặt Jara Hamee dường như tái đi, mắt anh ta mở lớn vẻ kinh hãi.
"Taxxon!" Jara Hamee thốt lên, rồi quay ngoắt vào trong hang kéo Ket ra.
Trong bóng tối, tôi chẳng làm sao mà phân biệt được ai là Jara Hamee còn ai là Ket nữa.
"Trời tối quá!" Ket nhìn quanh nói.
Tôi nói cứng vậy dù cũng chưa biết phải đi đâu.
Rừng tối om làm tôi chẳng phân biệt được đâu là đâu. Tôi thất vọng với tầm nhìn của mình ban đêm, mà cũng thất vọng với khả năng nhìn của người Hork-Bajir luôn.
Tôi cứ di chuyển, đành để mặc cho các lông đuôi của mình tơi tả khi vướng vào các bụi cây gai. Phải chi mà tôi được bay vèo lên thì hay biết mấy nhưng đâu có bỏ mặc Jara và Ket được, họ đâu có cánh như tôi.
Chung quanh tối như mực, khiến bạn đi và va đầu vào một cái cây nào đó mà không hay - có thấy gì đâu - cứ phải lần mò như người mù vậy.
Tôi nhảy lên, bám vào nhánh sừng trên vai của Jara, giống như tôi từng đậu trên vai của Rachel vậy. Càng lúc chúng tôi đi dường như càng chậm hơn mà cũng chưa thoát ra khỏi vùng truy đuổi của bọn Taxxon là bao xa nữa.
"Đi hướng nào, chúng ta đi hướng nào đây?" Jara hỏi.
… cũng chưa rõ nữa.> Tôi gù gù trong miệng
Jara sững lại, quay đầu nhìn tôi.
Tôi nói.
"Giọng nói, giọng nói nào?" Jara hỏi.
Tôi không nhìn được vẻ mặt của Jara, có trời mà biết được thế nào là sự diễn cảm của người Hork-Bajir, tuy vậy, tôi có thể cảm nhận được sự lạ lùng trong mắt Jara.
"Jara và Ket đi đến vũng của bọn Yeerk, khi con sên bò ra, Jara và Ket cũng nghe được một giọng nói vang lên trong đầu của Jara và Ket bảo‘chạy đi, chạy đi’.Đó là một giọng nói vang lên trong đầu." Jara nói.
Tôi né qua một bên, vừa kịp lúc để tránh bị hất nhào xuống đất bởi một nhánh cây.
“Đúng vậy, giọng nói vang lên trong đầu bảo Jara và Ket là‘Chạy đi. Chạy đi để tìm tự do’. Jara và Ketđều nghĩ là làm sao biết đường mà chạy thì lúc đó giọng nói lại vang lên‘Sẽ có một người dẫn đường’.Thếlà Jara và Ket chạy liền.”
Tôi hỏi.
“Giọng nói trong đầu bảo chạy...”
⚝ ✽ ⚝
“Đúng vậy, giọng nói trong đầu cứ vang lên, nói rằng‘sẽ có một người dẫn đường’.”
Tôi kêu lên.
Jara không trả lời. Nói chuyện trôi chảy với người Hork-Bajir là một điều khó khăn vì họ không có khiếu về ngôn ngữ. Chính vì vậy họ không phải là một chủng tộc thượng đẳng trong vũ trụ.
Nhưng tôi thật tình bị choáng váng. Tự nhiên tôi "bị" bay vòng vòng, không định hướng được là mình đi đâu, rồi lại thấy hai người Hork-Bajir chạy trốn. Tôi "bị" cứu họ. Trong khi đó, cả hai người Hork-Bajir này lại tự nhiên "bị" có một ý nghĩ chạy thoát. Tất cả mọi thứ đó quá lạ thường đến mức khó chịu. Có một sự sắp xếp bí ẩn nào đó. Chậc, tôi bắt đầu bực mình và không thích ý nghĩ này một chút nào hết rồi nè.
Tôi nói với cả hai người Hork-Bajir.
Cả hai sinh vật vũ trụ to kềnh càng kia dừng lại. Họ đứng bất động trong bóng đêm và chờ nghe tôi nói.
"Bây giờ chúng tôi phải chạy hả?"
Tôi nói.
"Nhưng…bọn Taxxon đang tới mà."
"Vậy chạy há?"
một chuyện> Tôi nói
Ngay cái lúc mà tôi nói chữ "suy nghĩ" - là tự nhiên tôi thấy mình không còn ở tại khu rừng đó nữa. Tôi bị dẫn đến một nơi nào đó thật lạ lùng - bằng một quyền năng nào đó.
Tôi thấy mình trôi bồng bềnh, giống như đang trôi trong không khí vậy, mà cũng không phải là không khí nữa. Một nguồn ánh sáng màu xanh dương pha xanh lá cây toả sáng. Tôi không thể biết được là nguồn ánh sáng đó đến từ đâu nhưng nó toả sáng cho khắp nơi.
Chỉ có một điều tôi hiểu được rằng tôi "bị" đưa đi đến một nơi nào đó, khác xa nơi khu rừng tôi đang đứng.
CHÀO TOBIAS, CHÚNG TA LẠI GẶP NHAU RỒI.
Một giọng nói rất lớn, vang động nhưng không đinh tai nhức óc, mà nó tràn ngập trong suy nghĩ của tôi, tràn ngập cơ thể tôi. Lông vũ của tôi dựng ngược cả lên, còn da gà thì nổi suốt từ đầu đến chân.
CHÂN CỦA TÔI?
Tôi giật mình và nhận ra rằng tôi đang ở trong cơ thể của mình - cơ thể con người.
Tôi nhìn xuống và không thể tả xiết cảm giác đó.Tôi đang ở trong chính thân thể ngày xưa của mình. Tôi không còn mang cái đuôi đỏ - tôi là người mà...
Những gì thuộc về người hoàn thiện đến mức tôi bàng hoàng. Đôi tay của tôi nơi từng là cặp cánh, đôi chân chỗ từng là cáiđuôi, cái miệng từng là cái mỏ...
Nghe đến đây, chắc bạn nghĩ rằng tôi "tưng" rồi phải không? Nhưng những ánh sáng đó cứ chớp tắt và cho tôi thấy song song cả hai cơ thể chim và người mà tôi đã từng ở trong đó.
Tụi tôi đã chứng kiến được quá nhiều điều dị thường, hơn bất cứ người Trái Đất nào được thấy. Chúng tôi từng thấy một Hoàng tử người Andalite chết tại một công trường bỏ hoang. Tôi cũng thấy được bọn Yeerk với các nô lệ của chúng như là bọn Hork-Bajir, bọn Taxxon, bọn Gedd... Tôi cũng đã gặp giống người Chee, một loại người máy cực kỳ tinh xảo. Tôi cũng đã thấy cái vũng quái dị của bọn Yeerk và đã từng chu du trên một tàu không gian của bọn chúng.
Nhưng tôi hiểu điều tôi được thấy, được chứng kiến và "bị" sắp đặt trong đó chỉ bắt đầu với một loại người duy nhất - quyền năng nhất dãy ngân hà mà tôi được biết. Đó là người Ellimist.
"Người Ellimist" tôi thốt lên bằng chính cái miệng người của mình.
Và rồi một màn sương mù màu ngọc lam phủ lấy tôi. Tôi thấy một con chim săn mồi đang lao đến tôi. Đó là một loại chim nửa diều hâu, nửa đại bàng... Con chim có cái bụng màu trắng như tuyết, cái lưng màu đỏ gụ và cái đuôi thì xoè ra với đủ màu sắc. Nó bay tới và ngưng giữakhông gian đó.
PHẢI RỒI, TOBIAS, CHÍNH LÀ NGƯỜI ELLIMIST.
Con chim dường như cười và cả đám sương mù màu ngọc lam đó như cũng cười theo.
"Ông thật giỏi biến hóa. Không bao giờ chúng tôi có thể biết được hình dạng thật của ông, mỗi lúc ông một khác."
Conchim cười, đừng có hỏi tôi là tại sao tôi biết được nó cười nha, dáng vẻ của nó cho tôi cảm giác đó nhưng tôi biết đó là một cảm giác hết sức chính xác.
Người tôi nôn nao. Tôi nhìn xuống cơ thể người của mình, một cơ thể từng là chim, từng là người.
"Ông muốn tôi làm gì? Hay ông muốn gì ở tôi?"
TA CÓ VIỆC CẦN CẬU LÀM.
"Đưa tôi vào chuyện hằm bà lằn của hai người Hork-Bajir đó hả? Những chuyện kiểu này tôi đâu có muốn."
Người Ellimist chuyển dần dần từ dạng chim sang người, nhưng cũng không hẳn là người. Ông ta là người nhưng lại có đôi cánh. Và khi ông ta nói, tiếng nói phát ra từ miệng của ông ta như người vậy.
"Đã một lần ta đưa các cậu vào một tình thế đặc biệt để các cậu có thể thoát khỏi hiểm nghèo. Ta đã tìm cách để giúp các cậu mà không phạm luật của người Ellimist. Còn giờ thì cậu ở trong một tình cảnh khác, cậu đang cứu giúp hai người Hork-Bajir. Hai người đó cũng cần được giúp như các cậu ngày xưa thôi."
"Ông đang cố gắng giúp cho một chủng tộc Hork-Bajir mới hình thành, một loài Hork-Bajir tự do?"
Người Ellimist cười, gật đầu.
"Nhưng ta vẫn không can thiệp trực tiếp vào việc này, Tobias, và chính vì vậy ta cũng không chắc là cậu có làm thành công hay không. Có khi cậu sẽ chết và có khi cuộc trốn chạy này là vô ích."
"Chán quá, mà tại sao lại là tôi, tôi có phải là Người Dơi hay Người Nhện gì cho cam?”
Bất chợt người Ellimist nghiêm mặt.
"Tobias, cậu đang ở điểm khởi đầu, cậu có thể làm thay đổi tiến trình lịch sử thì tương lai của toàn dãy ngân hà."
Tôi cảm thấy mình thật quan trọng. Mà cái sự quan trọng đó lại bự đến mức tôi muốn bẹp dí vì nó.
"Ông muốn tôi giúp họ?" Tôi hỏi người Ellimist.
"Dĩ nhiên rồi, ta muốn cậu giúp. Mọi chuyện rất đơn giản trong tầm tay của cậu. Hoặc vũ trụ này sẽ sinh sôi nảy nở nhờ công việc của cậu, hoặc sẽ bị hủy diệt mãi mãi - tuỳ theo sự chọn lựa của cậu."
Tôi nhìn trừng trừng vào người Ellimist, đến độ tôi có thể thấy được bóng mình trong mắt của ông ta.
"Ông muốn tôi dẫn những người Hork-Bajir này đến cái nơi mà ông vẽ ra trong đầu tôi chứ gì? Được rồi, tôi nhận lời, nhưng tôi muốn là khi xong việc tôi phải được giúp trở lại."
"Cậu muốn gì, Tobias?"
"Ông biết tôi muốn gì mà, tôi muốn được hoàn hình người." Tôi nói, giọng gần như nghẹn ngào.
"Rồi, rồi... Ta hiểu cậu rồi." Người Ellimiist cười có vẻ bí ẩn.
Rồi đùng một cái, tôi thấy mình trở lại lốt diều hâu đáng ghét - DIỀU HÂU CHỨ KHÔNG PHẢI NGƯỜI TÍ XÍU NÀO HẾT - Tôi lại ở cái khoảng rừng đen tối khi nãy với hai người Hork-Bajir đang lo lắng và hiểm họa đang ở đằng sau.
PHẦN THƯỞNG CHO LÒNG DŨNG CẢM