CHƯƠNG 16
Đó là một đêm thật dài. Dài khủng khiếp, tôi dám đảm bảo với bạn như vậy đó. Thậm chí cả hai vợ chồng Hork-Bajir nọ cũng có vẻ cực kỳ mệt mỏi khi những tia nắng yếu ớt đầu tiên của bình minh ló dạng.
Suốt cả đêm đó, tôi thấp thỏm chờ kết cục bi thảm của mình là bị vây gọn trong vòng vây của bọn Taxxon, cùng với hai sinh vật Hork-Bajir nặng nề và đang sợ hãi.
Còn“bịnh” hơn nữa là phải lo đối mặt với Visser Ba trong một dạng biến hình độc ác và kinh tởm nào đó của hắn. Mà vậy đã phải xong đâu. Tôi lại còn quá nhiều kẻ địch rất riêng của mình trong rừng nữa.
Tôi luôn phải dáo dác tìm xem có mối hiểm họa nào đang tới từ những con chim săn mồi hay loài thú nào đó đang coi tôi là bữa nhắm đêm hay không.
Nhưng tôi đang đậu trên vai của Jara, một sinh vật mà bất cứ loài săn mồi ban đêm nào nhìn thấy cũng ớn lạnh hết.
Ở một chỗ tụi tôi đi qua, một cặp sói trợn trừng nhìn, rồi lùi ra xa vài chục mét, như thể thấy ma lần đầu trong đời sói vậy.
Chó sói rất thông minh. Tuy tụi nó chẳng biết Hork-Bajir là cái giống gì nhưng chúng thừa biết là không nên dây vào thì hơn…
Mấy con nai tội nghiệp giật mình phóng ra xa chỗ tụi tôi. Cú cũng nói lời tạm biệt. Mấy con cáo lượn lờ ở xa xa, còn mấy con gấu thì đứng đờ ra nhìn…
Chứ còn gì nữa, từ nhỏ tới lớn có bao giờ chúng được thấy những sinh vật nào dữ dằn như các Hork-Bajir này đâu?
Thậm chí, tôi còn phải dòm chừng coi Ket và Jara có dẫm phải con vật nào dưới chân không nữa…
Tôi la lên, khi thấy dưới bàn chân của Ket một con vật đáng sợ nhất của rừng hoang.
“Bọn Yeerk hả?” Jara hỏi, mặt mày đầy vẻ cảnh giác.
“Taxxon?” Ket hỏi và xớn xác nhìn quanh.
“Ha… con thú nhỏ, nó không làm chết Jara Hamee được đâu.”
Ba chúng tôi dừng lại nghỉ một chút.
Tôi không biết là mình đã đi được bao xa trên mặt đất. Nếu là đang bay thì tôi đã biết mình đi được tới đâu rồi…
Trời đã bắt đầu sáng.
Hai vợ chồng Hork-Bajir đã vấp chân mấy lượt, trông thất thểu quá chừng, còn tôi thì đói meo.
Tôi hỏi hai người Hork-Bajir.
“Có.” Jara trả lời và liền đó anh ta bước tới bên một cái cây, với hai tay kéo cành xuống và dùng những lưỡi dao bén ngót nơi cùi chỏ cắt một phần ngọn, rồi chặt nó ra thành từng miếng nhỏ, hay gọi là khoanh cũng được, rất đều đặn.
Tôi hỏi.
“Đúng vậy.”
Miệng Jara nhai nhóp nhép, còn mắt thì có vẻ xa xăm.“Khi Jara còn nhỏ, Jara ănKanver,Lewhak, rồi ăn cho lớn vớiFit fit.”
“Ngon hơn cây.” Ket Halpak nói.
“Hờ, đúng là ngon hơn mấy cái cây này.” Jara nói.
Rồi như sợ tôi giận về chuyện chê mấy cái cây của Trái Đất không ngon, Jara và Ket lật đật khen.“Mà cây của Trái Đất ăn cũng ngon.” Jara nói.
“Ờ, đúng rồi, cây của Trái Đất cũng ngon nữa.” Ket nói.
Đột nhiên một ý nghĩ xẹt ngang qua đầu tôi.
Tôi hỏi luôn.…ơ… tôi gọi là dao cho dễ hiểu, gắn vào trong người các bạn là để làm gì?>
Ket Halpak đứng thẳng lên.
Giờ thì đối với tôi Ket cao như một tòa nhà chọc trời vậy.
Ket chỉ vào cùi chỏ của mình.“Để cắt thức ăn.” Rồi chỉ vào cổ tay.“Để gặt mùa.” Chỉ xuống đầu gối với lưỡi dao bén ngót chìa ra.“Để xới đất.”
Tôi tiếp lời.
“Đúng vậy.”
Ket ngồi xuống đất và bắt đầu nhai một khoanh cây khác.
Jara nhìn thẳng vào tôi.
“Hork-Bajir không có kẻ thù nào hết. Hork-Bajir cũng không giết các loài vật. Chỉ có bọn Yeerk mới giết. Bọn Yeerk giết người Andalite, người Andalite giết bọn Yeerk, chỉ có người Hork-Bajir chết mà thôi.”
Hai người Hork-Bajir không nói gì nữa, họ ngồi dựa vào nhau và tiếp tục ăn.
… mấy bạn cứ ăn đi, tôi cũng phải…ơ, kiếm cái gì bỏ bụng mới được.>
Ket giơ một khoanh cây đưa cho tôi.“Ăn cùng chúng tôi đi.”
Tôi mà ăn được thì đâu còn gì để nói. Cứ thử nuốt mấy khúc cây đó coi, không mắc nghẹn mà chết là may.
Thật khó mà diễn tả cho họ hiểu được là tôi phải kiếm loại thức ăn gì và ăn ra sao…
Bạn biết đó, tôi đã hết thấy ngại ngùng vì mình là một con chim săn mồi, là loài ăn thịt rồi, nhưng giờ đây bên cạnh tôi, những người Hork-Bajir có vẻ ngoài đáng sợ này lại không khác gì mấy con nai.
Trông họ chỉ khổng lồ thế thôi chứ rất là ngờ nghệch với mấy cái gạc, sừng khổng lồ mọc trên người…
Họ chỉ là những nạn nhân, nạn nhân của vẻ ngoài hung hăng của họ. Chính vì vậy mà họ bị kẹt trong cuộc chiến của loài Yeerk với những loài khác trong vũ trụ này. Họ trở thành những kẻ đáng thương.
Không ít lần tôi và các bạn tôi đã phải đối diện với các Hork-Bajir. Những người này đã suýt giết chết tôi hoặc các bạn của tôi. Tôi cũng từng ghét và căm thù loài Hork-Bajir, nhưng giờ thì tôi thấy tội nghiệp cho họ.
Và tội hơn nữa là tụi tôi sẽ còn, sẽ còn nhiều những trận phải đối đầu với người Hork-Bajir nữa.
Tôi vừa nói vừa vỗ cánh.