← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 17

Khi tôi bay lên cao, những tia nắng đầu tiên của một ngày bắt đầu rạng lên từ hướng Đông. Những ngọn cây trở nên vàng rực. Một quang cảnh thật đẹp. Những chiếc lá vàng hực lên trong khi bóng của nó bên dưới hãy còn nhạt nhòa. Những đám mây màu đỏ hồng, như là chỗ trú ẩn cuối cùng của màn đêm đang lùi dần…

Gió lồng lộng dưới đôi cánh của tôi và những hơi mát của đêm còn sót lại, của buổi sáng tinh mơ hắt vào mặt tôi. Nơi này, nơi tôi đang bay lên giống như là thiên đường…

Không khí mát dịu, chưa có luồng khí ấm nào nên tôi phải vỗ cánh nhiều một chút. Nhưng đó lại là một cảm giác sảng khoái, cực kỳ sảng khoái…

Quang cảnh bên dưới tôi dần rõ rệt.

Lẩn khuất trong những ngọn cỏ cao và những khúc gỗ nằm lăn lóc dưới kia là những con chuột, con sóc béo múp. Nhưng tôi phải lẹ làng hơn mới được vì đây là lãnh địa của kẻ khác. Lãnh địa đã được tự nhiên phân chia, không thuộc về một con diều hâu như tôi.

Tôi đảo nhanh tia nhìn sắc lẻm của mình để tìm dấu vết của một con chuột nào đó đang hãi hùng chui nhủi. Trời sáng là lợi thế của tôi, mấy con chuột dù có lấp đất lên mình cũng đừng hòng qua mặt tôi được.

Mải săn tìm con mồi, tôi không nhìn thấy được mối hiểm nguy đang rình rập mình.

Tôi thấy một con chuột mập ú đang chạy loáng đi với miếng mồi của nó.

Tôi lao thẳng xuống.

Qua đầu một ngọn cây, qua một cành cao.

Tôi sắp tóm được nó rồi.

Bất thần tôi bị đánh bộp vào người. Tốc độ của cú đánh nhanh, mạnh và dữ dội như hỏa tiễn vậy. Tôi loạng choạng và suýt nữa thì đo ván. Chới với, tôi vỗ cánh, và gượng lại trên một cành cây thấp. Đầu óc tôi hoảng loạn.

… ét… quá!> Tôi gào lên trong đầu mình.

Cái quái gì mà lại muốn hại tôi chết cho hả lòng vậy. Hại tôi ngay khi tôi còn đang bừng bừng sung sướng vì lời hứa của người Ellimist, khi mà tôi vừa được thấy lại dạng người của mình cách đây không lâu, khi mà tôi vừa mơ được trở lại với gia đình và bè bạn?

Cái quái gì mà lại muốn tôi bị tiêu diệt và để chẳng còn ai biết đến một thằng nhóc tên là Tobias nữa?

Xooaạạttt!

Tôi lại bị đánh trúng một cú nữa. Hệt như bị ném một cục gạch vô người vậy.

Tôi rơi bịch xuống bãi cỏ, cánh đập xuống đất với nỗi hãi hùng.

Cái quái gì vậy nhỉ?

Và rồi tôi thấy nó. Cái mặt thông minh thấy ghét và đầy lông, có bốn chân. Thân nó dài dễ đến hơn một mét. Nó là một con thú nhanh nhẹn và quỷ quyệt.

Mèo  rừng.

Con vật tinh ranh này đã thấy tôi và con chuột. Nó đoán rằng tôi sẽ bắt mồi và chờ thời cơ ở một cành um tùm để chộp và tát tôi.

Nó tính quá chính xác.

Thế có chết tôi không chứ?

Con mèo rừng đi vòng quanh tôi, nhìn ngó một cách tò mò, xem tôi có thể chống trả lại nó đến mức nào. Đôi mắt màu đen và vàng của nó nhìn tôi, giống y như tôi nhìn con chuột khi nãy vậy.

Tôi muốn vỗ cánh bay lên và phùng mang trợn má để dọa cho con mèo rừng sợ nhưng trí khôn của con người ở trong tôi nói rằng đừng có dại mà làm điều đó.

Ở dưới đất, mèo rừng vừa nhanh như chớp, vừa mạnh mẽ vô cùng. Móng vuốt của nó khỏe và khéo léo như một người thợ lành nghề vậy. Tôi sẽ không có cơ hội thoát hiểm theo lối thông thường được đâu…

Tôi tiêu rồi, chẳng còn trông mong vào đâu được nữa rồi. Tôi-thật-sự- tiêu-rồi.

Tôi loạng choạng đứng lên, tựa vào đuôi của mình, tuyệt vọng.

Con mèo rừng chỉ còn cách tôi có nửa thước thôi.

Tôi nhìn trừng trừng vào con mèo rừng.

Chắc nó đã quen săn các loài chim rồi. Nó chắc cũng đã biết mùi vị thịt của một con diều hâu rồi. Nếu tôi đứng im, nó cũng sẽ tấn công. Nếu tôi cử động, nó cũng sẽ tấn công.

Chỉ còn một cách: đánh vào mắt của nó trước khi hàm răng của nó ngoạm vào tôi.

Con chim trong tôi thét lên“bayđi, bay đi”.

Nhưng thằng Tobias trong tôi thì lì lợm nói không.

Vuụụụttt!

Con mèo rừng lao tới.

Tôi nhảy dựng lên. Nhắm thẳng vào mắt nó.

“Grrrràoooooo…”

Con mèo rừng rú lên, nó đã bị đánh trúng vào mắt trái.

…> Tôi vỗ cánh và chập choạng bay lên. Phải nhanh lên mới được, nếu không nó chộp được tôi mất.

Con mèo chồm theo. Một bước, hai bước. Nó sắp bắt được tôi rồi. Tôi hoảng kinh vì đôi cánh yếu ớt của mình sau tai nạn. Thế rồi mọi thứ chợt im lặng.

Tôi quay lại, nhìn, và khiếp sợ tới mức lông vũ trên người tôi dựng hết cả lên.

Con mèo rừng đang bị ngoạm trong miệng của một con vật tựa như một cái cây gai góc đỏ lòm. Những tua nhỏ khua loạn xạ vì khoái trá. Cái đầu và cặp mắt màu đỏ của nó láo liên.

Bọn Taxxon.

Con mèo rừng đã bị một tên Taxxon ngoạm lấy và nuốt chửng. Nhanh đến mức có lẽ con mèo cũng sẽ không kịp hiểu mình đã chết như thế nào.

Tôi cố bay lên.

Gai và cành nhỏ xé đứt một vài lông đuôi của tôi, nhưng tôi chẳng màng gì nữa. Tôi chỉ biết cám ơn tạo hóa đã ban tặng cho tôi đôi cánh, khiến tôi có thể lên tận trời cao và vượt qua các hiểm nguy dưới mặt đất.

Tiếng sột soạt dưới mặt đất rộ lên. Tôi thấy có đến mười hai tên Taxxon túa ra. Đằng sau chúng là một đạo quân Hork-Bajir, và sau nữa là một nhóm những tên Mượn-xác-người được vũ trang kinh hồn.

Một đạo quân.

Bọn Yeerk đang làm tất cả mọi thứ nhằm bắt lại hai kẻ Hork-Bajir phản loạn. Rõ ràng, chúng đã quyết phải mang về bằng được hai người Hork-Bajir đó, còn sống hoặc chết.

Mà tôi thì lại chưa bỏ bụng được miếng nào.