← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18

Vừa bay lên, tôi giật mình thấy trên đầu mình một con chim ưng đang lượn vòng.

Thường thì mấy con chim ưng ít khi nào quậy diều hâu nhưng ai mà biết được mấy loại đó khi ăn no và cao hứng lên lại muốn làm chuyện gì đây? Tôi thì mệt quá rồi, lại không muốn mất thời gian với bất kỳ một rắc rối nào nữa, chỉ mong sao mau mau quay lại chỗ hai người Hork-Bajir kia và đưa họ ra khỏi nơi nguy hiểm thôi.

Tôi thở phào. Hóa ra là Jake.

Tôi nói, mừng rỡ thiệt tình.…>

Tôi tự dặn mình.

Jake nói.

Tôi liếc nhanh lên trời và thấy một con đại bàng, một con ó biển đang bay. Hẳn là Rachel và Cassie rồi.

… Coi kìa,ở phía trên bồ đó.>

Tôi nhìn lên, vừa kịp thấy một con ó biển thoát ra từ một đám mây.

… u, Tobias.> Marco la lên làm bộ như sắp tấn công tôi.

Tôi kêu lên.

Jake nói, giọng vỗ về.

Cassie nói riêng với tôi.

‘đã’ chút nào, tất cả mọi thứ như đã được sắp xếp rồi.> Tôi nói thầm lại với Cassie.

…ơ… một quyền lực nào đó đang can thiệp vào hoạt động của bồ thì phải.> Cassie nói tiếp, giọng đầy vẻ băn khoăn.

Tôi cảm thấy mọi thứ như chạy ào ra khỏi người mình.Tôi nói.

Cassie hỏi.

… Ax cũng đoán là người Ellimist. Ảnh còn nói là người Ellimist đang chơi một ván bài với người Trái Đất.>

Tôi thì nghĩ rằng chính mình mới đang chơi một ván bài với người Ellimist. Ông ta hứa cho tôi trở lại hình dạng con người nhưng cái giá phải trả là gì thì tôi chịu thua, chẳng biết được.

Tôi đột nhiên cảm thấy chua chát. Liệu người Ellimist đó có giữ lời hứa với tôi không?

Rachel hỏi. Nhỏ rất gần với tôi, có thể trò chuyện với tôi mà những người khác không nghe thấy.

… người Ellimist hứa là sẽ giúp mình trở lại làm người… nhưng bồ biết đó…>

Đôi khi thật khó mà nói được hết ý mình như lúc này đây tôi muốn nói với Rachel rằng tôi thèm, thèm lắm lắm được trở lại là người như cũ, được sống cùng với những người khác, có thể ăn bắp rang hay trứng chiên vào mỗi buổi sáng thay vì cứ phải bay vòng vòng và săn các con mồi cho bữa điểm tâm, được đi bộ, ngủ trong cái giường quen thuộc của mình, coi TV…

Sao cũng được, miễn là được trở lại làm người.

Rachel nói.

Tôi nghiêng cánh để đón một luồng gió.

Gió mà thổi ngược thì khó bay lắm, làm chim thì phải biết nương theo các luồng gió để bay cho đỡ tốn sức.

Tụi tôi bay nhanh nên chẳng mấy chốc đã bỏ xa đội quân của bọn Yeerk lại đằng sau. Tôi tìm ra chỗ Jara và Ket đang đứng chờ. Có vẻ như họ đang nói chuyện với nhau. Lại gần hơn, tôi thấy họ đang nắm tay nhau.

Bọn tôi đậu trên các cành cây và thảo một quyết định mà các cơ hội sống, chết ngang ngửa nhau: trừ tôi, tất cả phải hoàn hình, vì các bạn ấy đã ở gần hết hai giờ trong lốt thú rồi.

Nếu để lộ hình dạng thật với hai người Hork-Bajir này, và nếu như một hoặc cả hai người bọn họ bị tụi Yeerk bắt lại, chúng sẽ thẩm tra lại bộ nhớ của họ, và chúng tôi sẽ bị lộ…

Tôi hỏi.

Marco hỏi.

Tôi cắt ngang lời Marco.

Marco kêu toáng lên.

Tôi ngó Jara Hamee, làm lơ trước những lời của Marco.

…>

Nhưng Jara không để tôi nói hết lời. Anh ta huơ cánh tay đầy dao sắc của mình lên trời, rồi chỉ một cách trân trọng về vết thương cũ trên đầu do chính anh ta gây ra.

“Jara khôngđội trời chung với bọn Yeerk. Hoặc tự do hoặc chết! Ket cũng vậy!”

“Tự do hoặc chết.” Ket cũng lặp lại.

Rachel vừa nói vừa bắt đầu hoàn hình.

Jake thở nhẹ.

Chưa tới hai phút, các bạn tôi đã hoàn hình xong.

Tôi thấy vẻ ngạc nhiên của các Hork-Bajir. Họ không thể ngờ chúng tôi lại là người Trái Đất.

Cả Ket và Jara ngẩn người ra nhìn chúng tôi, và rồi họ cất tiếng cười.

“Keeeraw… Keeeraw…”

“Các bạn là người.” Ket nói, giọng có vẻ thú vị lắm.

Jara Hamee nhìn tôi.“Chim biết nói cũng là người à?”

Tôi nói.… nhưng hiện nay tôi đã thay đổi…>

“Jara cũng thay đổi. Trước đây Jara không tự do, giờ thì Jara tự do.”

Ax xuất hiện và trợn mắt nhìn tất cả chúng tôi.

Tôi nói.

“Hoặc tự do hoặc chết.” Jara Hamee lặp lại.

“Mình bắt đầu mến mấy người này rồi đó.” Rachel nói và nghiêngđầu một cách dễ thương nhìn hai người Hork-Bajir rồi buột kêu lên.“Tự do hay là chết.”

Cassie, Jake và tôi đột nhiên cũng cùng kêu lên như vậy.

Một chút can đảm và nhiệt huyết dâng lên, len lỏi trong những trái tim nhỏ bé của tụi tôi…

“Mấy bồ muốn nhận quà hai-trong-một không? Cứ la lên như vầy vài lần nữa là mấy bồ chỉ kịp la chữ chết thôi đó. Bọn Taxxon chỉ cách đây có vài trăm mét thôi nhe.” Marco cằn nhằn.

Bất ngờ Rachel nhảy tới kẹp cổ Marco và cười.“Nói liền đi‘tự do hay là chết’.”

“Rồi, rồi… Tự do hay là chết…ặc ặc… trời đất, bồ khùng rồi hả, Rachel?” Marco vừa nghẹn giọng nói, vừa cố sức gỡ tay Rachel ra.

“Phải, khùng nhưng được giải Packard đó nhe.” Cassie cười to.

“Nhớ nói chuyện này cho tụi Yeerk nghe nha, đảm bảo tụi nó sợ liền.” Marco nói.

Jake nhìn tôi và cười, một kiểu cười hơi bị kỳ kỳ.“Thôi nào, tụi mình lên đường thôi.”