CHƯƠNG 19
“Đi đâu mới được chứ?” Marco hỏi.
Tôi nói.
“Vậy là vừa đi vừa hát là lá la… là lá la ha? Ý tui là tụi mình đi dạo rồi nhân thể kiếm chỗ đó luôn phải không?” Marco hỏi, giọng châm chọc.
“Đi dạo thì được, nhưng hát thì đừng.” Rachel nói. “Mình mấy lần suýt chết vì phải nghe bồ hát rồi đó nha.”
Khoảng nửa giờ sau, chúng tôi đã đến được phía chân núi. Hai giờ nữa để leo, leo và leo.
Ax đi trước cả bọn và lãnh nhiệm vụ cảnh giới, tiếp sau ảnh là Jake, Rachel, Cassie và Marco, sau cùng là Jara và Ket.
Tôi bay ở trên, luôn đảo mắt để canh chừng phía trước cho Ax và phía sau cho cả bọn. Các ngọn gió núi cứ“xô” vào tôi làm công việc của tôi càng khó khăn hơn.
Trong một lần đảo vòng để quan sát rộng hơn, tôi thoáng thấy bóng dáng của những tên Taxxon.
Tôi chợt cảm thấy lo.
Giữa lưng chừng núi, nhóm tụi tôi thật dễ bị phát hiện, nhất là hai người Hork-Bajir kia vì họ cao lớn quá.
Tôi lượn thấp xuống, vừa kịp nghe Marco làu bàu.
“Cái kiểu leo trèo này làm tiêu hai cái chân tui rồi…”
“Ủa, tiếng trẻ em rên rỉ ở đâu vậy ta?” Giọng Rachel giễu cợt.
“Ừa, tui đó, tui sẽ rên rỉ suốt cho coi, đó là kế hoạch lớn nhất của tui mừ…”
“Mình thì nghĩ rằng đây là một dịp rất tuyệt.” Cassie nói. “Ý mình là tụi mình đang ở giữa thiên nhiên, không khí trong lành, không ồn ào, chỉ có cây cỏ và chim muông thôi…”
“Ooa… bồ nói đâu có sai.” Marcođáp lại.“Thiệt là thú vị hết sức khi được đi cắm trại với hai cái máy xén cỏ di động bị săn đuổi bởi một lô một lốc đám sâu bọ khổng lồ dưới kia, hổng chừng có cả ông kẹ Visser Ba nữa đó…”
Cassie cười toét.“Phải rồi, nhưng vừa chạy trốn bọn sâu bọ khổng lồ đó vừa tranh thủ hít thở không khí trong lành thì cũng hay chứ. Coi, chịu khó làm vài động tác thể dục đi, Marco.”
“Tuiđang đói muốn chết nè.” Marco nói lúc tôi lại lượn vòng lên cao, canh chừng cho cả nhóm.
Marco đang đói, tôi cũng đói, mọi người đều đói, cả hai vợ chồng Hork-Bajir cũng đói. Nhưng biết làm sao bây giờ khi bọn Yeerk cứ rượt sát nút như vậy?
Bất chợt tôi nhìn thấy một con mồi, một con chuột núi đang chúi mũi đào cái gì đó ở dưới một nhành thông. Kệ, xực đỡ bữa trưa cũng được.
Hú u… Tôi làm một cú tấn công nhanh như chớp.
Cuộc đời diều hâu có vẻ đơn giản ghê. Chỉ cần thấy con mồi, máu nóng bừng lên, thế là bụp. Cứ có miếng ăn là thấy khoan khoái hà.
Tôi đậu lại trên một cành cây và nghe thấy một loạt âm thanh tai họa.
PHẠCH - PHẠCH - PHẠCH - PHẠCH…
Tôi gào lên, nhưng các bạn tôi đang ở xa quá không thể nghe được. Tôi giận mình quá chừng. Trong khi tôi mê mải săn mồi thì bọn Yeerk đã đi trực thăng tới.
Có ba chiếc trực thăng cả thảy, chúng áp đến ngày càng nhanh.
Tôi bay thật nhanh đến chỗ các bạn, nhưng một ngọn gió núi xô ngược tôi trở lại. Tôi hốt hoảng vỗ cánh cật lực.
Nếu đám trực thăng kia đến gần, chúng sẽ phát hiện ra các bạn tôi một cách dễ dàng, mà tệ hơn nữa là cả bốn người bạn của tôi đều đang ở dạng người. Ax sẽ bị phát hiện, hai vợ chồng Hork-Bajir sẽ không còn đường thoát.
Thế là hết - game over!
PHẠCH - PHẠCH - PHẠCH - PHẠCH…
Tiếng trực thăng gần quá rồi.
Tôi cố đón các cơn gió, vỗ cánh thật mạnh… nói chung làđủ chuyện, cốt sao đến gần các bạn thật nhanh.
Kia rồi. Tôi hạ xuống lẹ làng.…>
Ngay lúc đó, một chiếc trực thăng lướt bên trên tôi. Gió thổi thốc qua như bão tố, tiếng động cơ gầm rú trên đầu tôi và gió tạt hất tôi văng ra khỏi đường bay của mình.
PHẠCH - PHẠCH - PHẠCH - PHẠCH…
Tôi va mình vô một nhành cây.
Bộp!
Đau quá!
Tôi cố vỗ cánh bay lên nhưng bên cánh trái đã tê bại, và tôi rơi xuống.
Tôi nghe tiếng cành lá loạt xoạt trong khi tôi rơi đánh bịch xuống đất. Tiêu rồi, một con chim không còn bay được thì có khác gì một nùi giẻ đâu chứ.
Nỗi sợ hãi tràn ngập trong tôi.
Không, không, không!
Các bạn đang cần đến tôi. Rachel sẽ gặp hiểm nguy. Tôi không thể nằm liệt địa ở đây trên những xác lá khô này…
Thế rồi tôi thấy ngày tận thế của mình bước đến. Nó không phải là một con mèo rừng, cũng không phải là một tên Taxxon hay Hork-Bajir, mà là một loài khác.
Một con vật bình thường tôi vẫn thấy.
Một con gấu.