← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 20

Con gấu nhìn tôi bằng gương mặt đen thui, khờ khờ của nó. Tôi vỗ cái cánh còn hoạt động được của mình và giương cái mỏ nhọn lên đe dọa. Nhưng con gấu trông có vẻ khờ lại hổng khờ chút nào, nó đâu có mắc mưu tôi. Nó biết tôi là một con chim què mà.

Nó cũng biết là tôi không còn đường thoát nữa rồi.

PHẠCH - PHẠCH - PHẠCH - PHẠCH…

Chiếc trực thăng thứ hai đang bay qua đầu tôi, tiếng động của cánh quạt nghe hùng mạnh quá, khác xa tiếng vỗ cánh hơi bị“hèn” của tôi.

Con gấu đâu có để mất thời gian.

Nó nhào tới vồ lấy cái cánh bị liệt của tôi và kéo xoạt một cái. Tôi đành phải nương theo, để nó lôi đi xềnh xệch. Tôi đớp liên tục nhưng không với tới được con gấu. Con gấu cũng biết là cứ lôi tôi đi như vậy thì tôi sẽ chịu chết mà.

Tôi nghe tiếng nước chảy rì rầm sau những tảng đá. Tôi sợ điếng người khi hình dung ra chuyện gì sẽ xảy đến với tôi.

Mấy con gấu vẫn hay trấn nước những con mồi bất trị. Đó là một cách đơn giản để làm cho con mồi không còn cách nào chống cự với nó được nữa.

Gấu là một loài ăn uống rất cẩn trọng. Với bộ vuốt khỏe, nó sẽ xé con mồi ra và ăn, chừa lại những gì mà nó không thích. Nó cũng thường làm điều đó dưới nước, như vậy sẽ nhanh hơn trong việc thưởng thức con mồi của nó.

Tiêu rồi - con gấu đang chuẩn bị ăn thịt tôi. Nhưng tôi muốn sống mà!

Tôi gào lên, điếc đặc vì sợ hãi.

Cánh rừng như câm lặng.

Tôi cảm thấy nước đã thấm ướt lông vũ của tôi và tôi cảm thấy những ngón tay thô, chắc của gấu đang chộp lấy phần thân còn lại của tôi. Nó sắp xé nát tôi ra rồi.

CẬU ĐÃ NÓI RẰNG NẾU TA SỬ DỤNG CẬU, CẬU PHẢI ĐƯỢC TƯỞNG THƯỞNG XỨNG ĐÁNG, PHẢI KHÔNG?

Tôi biết rồi, đó là người Ellimist! Ông ta đã có mặt.

DĨ NHIÊN CẬU VẪN LÀ MỘT CON CHIM.

Con gấu nhìn tôi, nó đang do dự giữa việc xé nát tôi ra hay cắn tôi để được thưởng thức dòng máu nóng của tôi.

NGƯỜI ANDALITE ĐÃ CHO CẬU KHẢ NĂNG BIẾN HÌNH, SAO CẬU KHÔNG SỬ DỤNG NÓ?

Tôi sắp điên rồi, tôi cũng không hiểu người Ellimist định nói gì nữa.

Im lặng, không có tiếng trả lời. Có lẽ người Ellimist đã đi rồi.

Tôi cô đơn quá, sợ hãi quá.

Con gấu đang chuẩn bị xơi tôi làm bữa trưa. Những cái răng nhỏ, sắc bén của nó đang tiến dần đến cổ tôi. Trong phút cuối cùng ấy, tôi loạng choạng vùng một bên cánh ra được, loạng choạng gượng dậy, chống đỡ bằng cái đuôi yếu ớt của mình.

Tôi thầm nói với mình.

Tôi tập trung với tất cả ý chí của mình. Hãy thử biến hình như người Ellimist nói coi. Mắt tôi mờ đi. Trong phút chốc, tôi thấy con gấu sững sờ nhìn tôi.

Điều kỳ diệu đã xảy ra.

Tôi đang biến hình.

Một nửa của tôi đang biến thành cái gì đó giống như gấu. Một thứ gấu - diều hâu hỗn hợp trên người tôi làm con gấu sựng lại. Nó chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Tôi cố gắng tập trung và cảm thấy cái mỏ của mình mềm lại, thu vào. Cánh của tôi biến đổi, cái đuôi diều hâu biến mất dần.

Con gấu, cái con vật đang chuẩn bị ăn thịt tôi ấy, bàng hoàng. Nó thả tôi ra, lùi lại một bước và nhìn tôi đầy vẻ kinh ngạc.

Dĩ nhiên là con gấu mà tôi đang biến hình bự hơn con diều hâu rất nhiều. Loại gấu mà vẻ ngoài của nó lúc nào cũng giống như có lời mời“có ngon thìđụng thử vô đây coi”đó mà. Tôi cảm thấy mình bắt đầu đánh hơi được, nhưng mắt tôi không còn tinh tường như trước nữa.

Lông vũ của tôi thu ngắn lại, giờ thì nó đen, rậm và cục mịch. Tôi đã biến hình xong. Con gấu thật bây giờ hơi bị hoảng. Nó đủ thông minh để hiểu rằng một con diều hâu bị thương tự nhiên biến thành một con gấu bự như nó thì đâu phải là chuyện chơi nữa. Nó lùi dần rồi lủi mất tiêu luôn.

Vậy là êm rồi, nhưng dường như cái gì cũng phải trả giá thì phải. Mỗi khi tôi tiến đến tận cùng của sự sợ hãi thì tôi lại được nhận một điều gì đó.

Tôi đã biến hình. Tôi đã có cái quyền lực đó trở lại. Nhưng tôi chỉ có thể biến hình thành các con vật mà tôi chạm vào và thu nạp ADN của nó… còn thằng Tobias, nó đâu còn tồn tại trên đời này nữa cho tôi chạm vào.

Đó là phần thưởng của tôi sao?

Người Ellimist nói là sẽ cho tôi trở lại thành người nhưng ông ta đã nói dối. Ông ta đã lừa tôi rồi. Tôi muốn được thành người kia mà. Tôi muốn được trở lại là Tobias của ngày xưa kia mà…

Nhanh lên, nhanh lên nào!

Tôi bắt đầu chạy. Cảm giác này lạ quá, đất ở sau tôi cứ thụt lùi lại sau mỗi lần bốn chân của tôi chạm đất.

Mặt đất gần với tôi quá trong khi tôi thì đã quen với việc bay ở trên cao, thật cao rồi. Nếu là chim thì bay gần mặt đất sẽ rất nguy hiểm. Cảm giác chạy làm tôi rờn rợn. Nhưng tôi giờ đâu còn là chim nữa. Tôi đang là gấu mà.

Dù đã cố hết sức chạy tôi vẫn thấy chậm. Thân thể của một con gấu chưa bao giờ được sử dụng cho tốc độ cả. Nó cứ phải tần ngần ngửi hay đào xới đâu đó trên đường đi thì phải.

Tôi không kịp đến chỗ các bạn của tôi mất thôi. Hãy còn cả mấy trăm mét nữa mà thân gấu thì chậm chạp quá chừng.

Tôi ngừng lại. Trái tim gấu của tôi đập thình thịch mệt nhọc.

Tôi phải làm gì đây? Cái lốt gấu này thật là vô dụng quá.

Tôi ngẩn đầu nhìn trời.

Mắt gấu tệ lắm, nó không nhìn xa được nhưng tôi vẫn có thể nhận biết được một màu xanh dịu đang ở trên cao, xen kẽ với các tán lá xanh.

Khoan đã… Nếu tôi biến hình được từ diều hâu sang gấu thì mẫu ADN diều hâu vẫn còn ở trong tôi mà. Nếu vậy thì tôi vẫn có thể biến hình thành diều hâu trở lại. Và nguyên tắc biến hình cho phép tôi trở lại làm diều hâu mà không hề bị thương tật gì cả.

Sao không làm thử há?

Lúc trước các bạn tôi cũng vậy. Khi họ biến hình và bị thương, họ đều hoàn hình và lành lặn, chẳng sao hết. Sao mà tôi ngu quá đi, chẳng chịu suy nghĩ gì cả.

Tập trung! Tập trung đi nào!

Tôi nhắm đôi mắt kém cỏi của loài gấu lại và nghĩ đến con diều hâu. Hình ảnh đó quen thuộc với tôi quá mà.

Trong phút chốc, tôi lại thấy mình là một con diều hâu đuôi đỏ.