CHƯƠNG 21
Tôi bay lên.
Chỉ mới ít phút không có cánh, không được bay mà tôi đã thấy khó chịu rồi. Đơn giản là vì tôi đã ở trong lốt chim quá lâu đó mà…
Tôi ngẩng nhìn bằng cặp mắt diều hâu tinh tường quen thuộc của mình: không có chiếc trực thăng nào trên trời cả, nhưng tôi thấy những hàng cây lay động. Quân đoàn Taxxon và Hork-Bajir vẫn đang trên đường đuổi bắt các bạn tôi.
Tốp cuối của đoàn quân là những tên Mượn-xác-người đang leo lên một ngọn đồi để quan sát. Phía trước là những chiến binh Hork-Bajir. Những tên này nhanh và mạnh hơn con người rất nhiều nhưng không bao giờ chúng đi quá xa bọn Mượn-xác-người cả.
Ở tuyến trước, bọn Taxxon vẫn đang lần mò tìm dấu vết.
Tôi bay vượt qua thật nhanh, và thấy những chiếc trực thăng đang hạ thấp, rà soát mọi thứ trên mặt đất.
Từ trên cao, bọn chúng có thể tìm thấy dấu vết của các bạn tôi một cách dễ dàng. Mà với cái cách đi của hai người Hork-Bajir kia, thật khó mà không để lại dấu vết…
Tôi cảm thấy sợ. Bản năng một con thú săn mồi trong tôi trỗi dậy, cảnh báo rằng bạn bè tôi đang bị săn một cách tội nghiệp.
Những vòng cung lửa đỏ đang lan dần trên mặt đất.
Những chiếc trực thăng cứ liên tục phun những ngọn lửa xuống các bụi rậm và cành lá.
Chúng đang đốt rừng.
Chỉ trong vòng vài phút, một bức tường lửa và khói đã bốc lên, xuyên dạt qua những cành cây. Bức tường lửa đó rất dài, có thể hàng trăm mét không chừng. Vòng cung quái ác đó khép lại và nhốt các bạn tôi vào trong. Nếu các bạn ấy quay lui thì đã có bọn Taxxon và Hork-Bajir chờ sẵn rồi.
Tôi sững sờ nhìn cảnh tượng đó.
Cánh rừng đau đớn chuyển động. Một vài con thú chạy đi, một vài con chim đang bay lên.
Lửa bùng cháy ở khắp nơi.
Liệu các bạn tôi có kịp biến hình thành một con vật nào đó để thoát đi không?
Tôi kêu lên, gọi người Ellimist. Tôi tức tưởi hỏi.
Không có tiếng trả lời.
Ax vẫn nói rằng, người Ellimist vẫn thường chơi đùa với các sự kiện như vậy mà. Ông ta chẳng cần quan tâm là có công bằng hay không.
Tôi đáp xuống một cành cây cao để tránh bị hun khói. Tôi cố dõi mắt tìm và cuối cùng đã thấy một con hươu có cái đuôi bò cạp.
Tôi vui mừng gọi toáng lên.
Ax hỏi, giọng bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra cả.
Tôi đáp xuống một khúc gỗ. Mệt mỏi quá, rối trí quá, hầu như tôi chẳng còn biết phải làm gì ngay lúc này nữa rồi…
Một con gấu khổng lồ như một chiếc xe tải nhỏ xuất hiện.
…>
Hai vợ chồng Hork-Bajir đã xuất hiện, rồi Jake trong lốt cọp vằn cũng đến. Cassie và Marco chạy lại từ hướng những chiếc trực thăng đang săn đuổi. Lông sói xám của Cassie bị cháy xém một vài chỗ. Mùi khét bay đến tận chỗ tôi đứng.
Marco thông báo.
Tôi mệt quá rồi nên không phản ứng gì hết với câu đùa của Marco.
Cassie nói trong hơi thở nặng nhọc.
Rachel nói.…>
Đột nhiên Rachel ngừng lại. Chắc nhỏ cũng biết đó là cách quá liều lĩnh.
Jake nói.
Marco nói.
…> Cassie nói.
“Jara vàKet phải tự do.” Jara tự nhiên lên tiếng, như để tự trấn an chính mình vậy.
Tôi nói.
Jake trả lời, có vẻ như đã đoán được ý của tôi.
…> Tôi dè dặt nói.
Jake giục giã.
…> Tôi nói.
Jake nói nhanh.
Tôi nói.
Mọi người thoạt nín bặt cả nửa phút, trố mắt ngó tôi. Nào là mắt gấu, mắt chó sói, mắt cọp rồi cả mắt Andalite nữa. Họ tưởng tôi điên rồi.
Rachel hỏi.
Giọng của Rachel bỗng lạc đi.
Tôi im lặng.
Các bạn của tôi cũng im lặng.
Ax bật nói.
…> Cassie thì thào.…>