CHƯƠNG 22
Tôi nhanh chóng nói cho các bạn nghe về kế hoạch của mình mà tôi là một phần trong đó…
Lửa và kẻ thù đã sát bên lưng rồi. Không còn thời gian để nghe những lời an ủi nữa, mà tôi thì chẳng ưa người ta thương hại mình… Giận người Ellimist mà làm gì, tôi đâu thể trông mong gì hơn ở ổng…
…> Marco nói, giọng căng thẳng.
Phần của Marco trong kế hoạch này sẽ rất khó khăn. Nếu Marco thất bại thì tôi và Rachel sẽ vĩnh biệt thế gian này ngay lập tức.Tôi hỏi.
Marco đáp.
Jake vừa hoàn hình người vừa nói.
Tôi nói.
Marco cười.
Tôi đậu trên vai Ket và bắt đầu thu nạp mẫu ADN của cô nàng Hork-Bajir này.
Tiếng máy bay trực thăng mỗi lúc một nhiều hơn.
PHẠCH - PHẠCH - PHẠCH - PHẠCH…
Bọn chúng đã đến khá gần.
Thính giác của loài diều hâu giúp tôi phân biệt được tiếng quạt cánh của từng chiếc trực thăng một.
Mỗi khi trực thăng hạ thấp xuống, tôi nghe cả tiếng oằn người của những thân cây đang chịu ép xuống bởi sức gió và hơi nóng toát ra từ máy bay. Và có cả tiếng súng phun lửa nữa.
Tôi cố bỏ qua tất cả điều đó để tập trung biến hình thành một Hork-Bajir. Tôi phải tập trung để toàn bộ các cơ bắp của tôi chuyển đổi.
Các bạn tôi gần như nín thở quan sát tôi biến hình.
Với các bạn ấy đây là chuyện bình thường, nhưng riêng với tôi thì hơi bị lạ, vì trong mắt các bạn tôi đã là một con diều hâu quá lâu rồi.
Tôi nhắm mắt lại, cố giữ hình ảnh cô nàng Hork-Bajir trong đầu mình. Và rồi, mọi thứ nhanh chóng biến đổi. Tôi cao vụt lên, vuốt sắc bật ra.
…>
Marco thì thào.
…> Rachel nói, giọng ngậm ngùi.
Tôi cố không để ý đến vẻ ngậm ngùi trong giọng nói của Rachel. Tôi cần phải thật bình tĩnh để không nổi điên lên vì nhớ tới lời hứa cuội của người Ellimist. Một con thú săn mồi không bao giờ giận dữ. Nó chỉ đói thôi. Giận dữ là một thuộc tính rất riêng của con người.
Tôi cảm thấy chung quanh mình đang thay đổi.
Mọi thứ như mờ dần đi. Những điều kỳ quặc của một cơ thể mới bắt đầu xuất hiện.
Răng nanh của tôi mọc ra ngay lúc miệng của tôi chưa kịp hình thành đủ để giữ chặt nó lại.
Tôi thấy mọi thứ trở nên nhỏ bé quá. Chân tay của một con người bình thường giờ trông bé nhỏ như cẳng chân của một con chó kiểng vậy.
Nội tạng của tôi đang được tổ chức lại theo cấu trúc cơ thể của một Hork-Bajir. Sinh vật này có ít nhất là hai trái tim. Những mạch máu đang mọc ra và tỏa nhanh khắp người tôi.
Toàn bộ hệ tiêu hóa của tôi cũng thay đổi để có thể nghiền được những khoanh gỗ! Những ống xương thật khỏe và chắc chắn của loài Hork-Bajir mọc thật nhanh trong người tôi.
Phía ngoài cơ thể, cái đuôi của tôi bắt đầu dài ra, lớn lên. Nó cũng là một thứ vũ khí tự nhiên của người Hork-Bajir đấy.
Tách - tách - tách… vuốt sắc mọc ra khắp nơi, bên trái, bên phải tôi.
Một sức mạnh trào cuộn trong đôi tay của tôi. Khỏi nói cũng biết tôi sẽ xử mấy tên Taxxon như thế nào trong lốt này.
Các bạn tôi bắt đầu tản ra, lo việc của mình. Jara Hamee và Ket Halpak cũng đi theo họ.
Marco đã biến thành một con dã nhân khổng lồ và chuẩn bị để đi, đột nhiên cậu ta có vẻ bịn rịn.
Marco nói.
Rachel nói, giương cánh tay Hork-Bajir đầy vuốt sắc của nhỏ về hướng Marco.
Marco lại giỡn, mấy tiếng cuối cùng của cậu ta vương lại sau một lùm cây.
Jake đã biến thành một con chim ưng đậu trên một cành cây. Cậu ta xòe cánh như muốn chào tôi và Rachel rồi bay lên trời cao.
Rachel và tôi quay lại nhìn nhau. Tụi tôi là một cặp Hork-Bajir cũng…đâu có chê vào đâu được.
Tôi hỏi.
Rachel nhìn tôi, ánh mắt Hork-Bajir của nhỏ thật lạ.
Tôi cười.
Rachel nói.
Tôi cười lớn hơn.