← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 23

Jake bay trên cao, hướng dẫn cho tôi và Rachel. Cậu ta đang ở trong vai trò của tôi trước đây. Giống như một trò chơi và tụi tôi lần lượt thay phiên nhau vào vai vậy.

Jake nói.

Rachel nói rồi quay sang tôi.

Rừng là nơi mà một Hork-Bajir không thể nào đi một cách yên lặng được. Lúc nào những vuốt sắc như dao của một Hork-Bajir cũng chém, phạt những thứ nằm ngáng trên đường. Chém một cách tự nhiên không cố ý, nên chuyện để lại dấu vết không có gì là lạ.

Tụi tôi buộc phải đi thật nhanh mà không được ồn ào quá. Chuyện này thật khó quá đi. Để tôi nói cho bạn nghe: Người Hork-Bajir bao giờ đi cũng kêu loảng xoảng hết.

Jake nói.

Tôi nói.

…> Rachel nói.

Jake xác nhận.

Tôi nói.

Rachel hỏi.

Rachel nói, giọng rất bình tĩnh.

Tôi đùa.

Tụi tôi xô bụi rậm bước ra và lặng người đi. Tảng đá hình tam giác ở ngay phía trước chúng tôi. Cách chúng tôi chừng sáu chục mét là hai tên Taxxon dữ dằn, đang há những cái miệng đỏ lòm của chúng, sẵn sàng nuốt tất cả mọi thứ.

Trong tôi chợt bùng lên sự giận dữ và căm ghét không thể tả đối với hai con sâu khổng lồ gớm ghiếc đó. Cơn giận bùng lên giống như một quả bóng chày văng vào mặt tôi. Bất thần và mạnh mẽ. Tôi không hề có ý định bỏ chạy. Tôi muốn nhìn thấy những vuốt sắc của tôi hành động. Tôi muốn tiêu diệt kẻ thù.

Tôi la lên cụt lủn.

Rachel quay nhìn tôi.

…> Rachel năn nỉ.

Tôi nói lạnh băng.

Rachel chộp lấy vai tôi. Tôi suýt vùng ra khỏi tay nhỏ. Tôi sắp điên rồi. Vũ khí đầy mình mà để bọn sâu bọ kia hoành hành sao?

Nhưng Rachel đã kéo tôi trở lại với thực tế.

Câu nói của Rachel có tác dụng tức thì đối với tôi.

Có phải chuyện người Ellimist làm tôi tuyệt vọng đã khiến tôi không còn đủ sáng suốt để theo kế hoạch cứu hai người Hork-Bajir kia không?

Rachel nói đúng. Tôi phải bình tĩnh lại mới được.

Tôi sẽ nói chuyện với người Ellimist sau, khi nào có dịp.

Rachel thả vai tôi ra.

Tôi trừng mắt nhìn lũ Taxxon. Bọn chúng đờ ra nhìn tôi. Tụi nó hiểu mà, làm sao tụi nó chọi lại người Hork-Bajir được.

Nhưng ngay lúc đó, lấp loáng sau những tán lá là những chiến binh Hork-Bajir.

“Ssssrrreyyyaa ssseewwwitt!” Những con sâu Taxxon rít lên bằng thứ ngôn ngữ của chúng.

Khoảng một chục chiến binh Hork-Bajir khác ào ra.

Tụi tôi lập tức bị rượt đuổi.

Giờ thì phải phóng hết tốc lực để khỏi phải giao chiến hay bị bắt.

Giọng Jake lạc hẳn đi.

Chúng tôi phóng vào bụi rậm, kiểu mà những người Hork-Bajir vẫn thường chạy. Vuốt của tụi tôi loang loáng, phạt xoàn xoạt những cành lá ngáng đường. Tụi tôi giống như hai cái máy cắt cỏ chạy bằng năng lượng hạt nhân vậy.

Xoẹt - xoẹt - xoẹt - xoẹt…

Khổ thiệt, mở đường cho dễ chạy chỉ tổ lợi cho bọn Hork-Bajir chạy sau thôi. Tụi tôi thì mất thời gian phạt cây, còn chúng thì ung dung đuổi theo trên con đường đã phát quang rồi. Dễ quá mà.

Jake nói.

Jake động viên.

Tôi cũng cảm thấy bọn Hork-Bajir đã ở rất gần rồi. Tiếng loảng xoảng của chúng rất sát tụi tôi. Thậm chí, tôi còn có thể ngửi thấy hơi thở hậm hực của chúng nữa.

…> Jake bay trên đầu tụi tôi và tiếp tục nhắc cầm chừng.

… không bên phải chứ, mười bước bên phải nữa.>

Những tên Hork-Bajir đã rượt tới nơi rồi. Tụi tôi chỉ còn vài giây nữa thôi.

Jake quát lên.

Tụi tôi dừng ngay bên một khe vực sâu, cành lá đâm ra tua tủa ở hai bên vách vực. Xa tít phía dưới là một dòng suối nhỏ xíu.

Tôi và Rachel thắng lại, gập người nhìn xuống khe vực sâu hoắm.

Rachel kêu lên.

Tôi hỏi.

Rachel đáp lại.

Khoảng cách giữa chúng tôi và những kẻ săn đuổi đã quá ngắn rồi. Tiếng động của chúng đã kề bên.

Jake nói.

Tụi tôi đã chuẩn bị hết rồi, nhưng có đôi khi sự sợ hãi làm cho bạn cứng đờ người ra ấy chứ.

Jake nói gấp gáp.

Tôi hỏi.