← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 24

Bên trái của tụi tôi, lửa.

Bên phải, bọn Taxxon.

Phía trước là khe vực sâu hàng trăm mét. Vực sâu đến độ nếu bạn ném nguyên một tòa nhà chọc trời xuống chắc cũng không thấy nóc của nó nữa.

Vực rộng hơn một trăm mét, ở dưới cũng là một dòng suối, có lẽ do băng tuyết trên đỉnh núi tan ra khi xuân về tạo thành. Nhưng suối cũng nhỏ, hai bên là bờ cát.

Jake lo lắng thông báo.

…Ooa…> Tôi thầm nói với mình.

15 giây, Jake nói vậy mà, tôi đếm thầm trong đầu… 1, 2… 3, 4…

Một Hork-Bajir nhảy xổ đến chỗ tôi, vuốt của hắn loang loáng. Rồi như thể đang có trò chơi xếp hình vậy, loáng một cái, khắp nơi đều có bọn Hork-Bajir.

Xoẹt!

Một lưỡi dao vụt qua, ngực tôi tuôn máu.

Xoẹt!

Tôi đánh trả bằng tất cả sự nhanh nhẹn của một Hork-Bajir.

“Ahhh!” Tiếng la vang khắp nơi. Một tên Hork-Bajir nhảy ra từ sau bụi rậm và xô tôi ngã trên bãi cỏ. Tôi thấy mình bị đè sấp xuống.

Xoẹt!

Xoẹt!

Xoẹt!

Vuốt của tôi vung lên. Các lưỡi dao nơi cùi chỏ đâm vào tên Hork-Bajir đang đè lên tôi. Tôi sắp điên rồi. Tôi cũng không còn biết mình đang làm gì nữa. Tôi là một cái máy cắt tự động. Nhưng tôi thấy có đến hai ba tên Hork-Bajir đang đè lên tôi, hai tên khác đang giữ chặt Rachel. Hình như là ba nhưng Rachel đã đá văng một tên ra rồi thì phải…

Xoẹt, xoẹt, xoẹt… tôi chỉ biết tung hết tất cả những gì nguy hiểm nhất của mình ra để chồm dậy. Đuôi của tôi quật trúng một tên Hork-Bajir làm hắn ngã lăn.

Mọi thứ diễn ra rất nhanh, chừng như chỉ trong một cái chớp mắt.

Và rồi… bịch!

Tôi ngã bật ngữa ra, lưng chạm đất. Chân trái của tôi không hoạt động nữa. Hai tên Hork-Bajir đang đèn lên tôi. Một tên khác thì giương vuốt lên, chuẩn bị đâm vào ngực tôi.

Tôi cứng người đón giờ phút cuối cùng của mình.

Bất thình lình một tia chớp màu xám xẹt xuống. Giống như một viên đạn được bắn đi từ đám mây với tốc độ hàng trăm cây số giờ vậy đó.

Một con chim ưng. Thứ nhanh nhất của không trung.

Jake đó mà!

Vào giây phút điếng người đó, đôi cánh của Jake mở rộng, tuôn hết sức lực trong một cú bổ nhào tấn công ngoạn mục. Dù đang đau đớn, cận kề cái chết, tôi cũng thấy được rằng đó là một cú tấn công hoàn hảo nhất của loài săn mồi mà tôi được biết.

Gã Hork-Bajir giơ vuốt rú lên và lấy tay ôm mắt.

Trong tích tắc hai tên Hork-Bajir còn lại đang giật mình, tôi lấy chân trái quét mạnh và hạ hai tên Hork-Bajir đó quỵ xuống.

Tôi chồm dậy, lao khập khiễng bằng cái chân còn lành lặn của mình tới chỗ Rachel, giúp hạ gục tên Hork-Bajir đang giữ chặt lấy nhỏ.

Tôi hỏi.

Rachel đáp.

Mặc dù một chân đã tê liệt nhưng tôi vẫn có thể đứng vững được nhờ vào cái đuôi chống đỡ. Rachel chạy phía trước tôi. Mọi thứ giờ đúng như kế hoạch rồi đó.

Chúng tôi chạy đến mép vực.

Tôi có thể cảm nhận được hơi nóng của đám cháy đang hực tới. Gió thổi cuộn tới những luồng khói đen, dày đến mức tôi khó thấy được Rachel. Tôi quay lại tìm nhỏ.

Khói tan đi. Trước mặt tôi không phải là Rachel mà là một tên Taxxon.

Tôi vừa nói vừa xô ngã ngửa con sâu khổng lồ đó.

Jake hướng dẫn.

Tôi kịp thấy Rachel phóng xuống vực. Khi hình bóng của Rachel biến mất, trái tim tôi thót lại. Cả hai trái tim Hork-Bajir của tôi đều thót lại.

Khe vực sâu hàng trăm mét, không có một Hork-Bajir nào có thể sống sót nếu rơi từ đây xuống. Giờ thì đến lượt tôi. Tôi chạy đến mép vực.

Jake kêu lên.

Một màn khói dày đặc quyện quanh tôi rồi tan đi, giống như một thứ ma thuật nào đó.

Phút chốc, ngay trên mép vực, xuất hiện ba gã Hork-Bajir và một người Andalite, nói chính xác là một kẻ đội lốt Andalite.

Visser Ba.

Hắn đứng ngay đó, ngay bên mép vực như tôi.

Người Hork-Bajir đã nhanh nhưng cái đuôi của người Andalite còn nhanh hơn nữa. Tôi không tài nào đương đầu nổi với một Andalite và ba Hork-Bajir cả.

Rồi bất thình lình, một ý nảy ra trong đầu tôi…

Tôi lườm hắn, y như một Hork-Bajir giận giữ và tuyệt vọng đang lườm vậy.

“Ket Halpakđã tự do rồi.” Tôi gào lên bằng cái giọng Hork-Bajir của mình.

Rồi tôi nhìn hắn, như sẵn sàng sống mái, mặc các vết thương chi chít trên người đang chảy máu.

Visser Ba im lặng nhìn tôi trong vài giây…

Khoảnh khắc im lặng đó thật nặng nề.

“Ket Halpak và Jara Hameeđã là người tự do.” Tôi gào lên tuyệt vọng, và nhào xuống vực.

Phải làm nhanh trước khi hắn kịp tấn công tôi.

Tôi rơi.

Cú rơi thật dài, thật dài…

Trong khi rơi, tôi vẫn cố mở mắt để nhìn và tìm nơi các bạn tôi đang ẩn nấp. Rồi một bàn tay khỏe, ấm và lớn chộp lấy chân tôi, kéo vào.

Tôi bị chộp lại giữa không trung. Một con dã nhân khổng lồ đang dùng sự khéo léo của nó chộp tôi, đưa vào cái hang nằm ẩn trong vách núi.

Trừ dã nhân, không một sinh vật nào đủ sức mạnh và sự khéo léo để chộp được một Hork-Bajir cao hơn hai mét giữa lưng chừng trời như vậy.

Tôi buột miệng khen Marco.

Tôi được đưa vào hang. Rachel cũng đang ở đó.

Chúng tôi ở đây, đợi chờ và im lặng.

Ở dưới đáy vực, có hai xác Hork-Bajir khác đang nằm sóng xoài ở đó. Một cặp chó sói đang ngấu nghiến thịt của hai Hork-Bajir xấu số này.

Jara Hamee và Ket Halpak nằm im như chết. Jake đã mau chóng bay xuống đáy vực, biến hình thành sói và cùng Cassie diễn màn kịch tuyệt luân này. May mắn thay là người Hork-Bajir có thể tự làm vết thương của mình lành lại mau chóng liền sau đó, như Jara đã từng làm cho chúng tôi coi.

Hai vợ chồng Hork-Bajir này thật giỏi chịu đau và cũng biết đóng kịch đấy chứ.

Tôi nghẹn hơi.

Liệu tụi Yeerk có bị đánh lừa không?

Liệu tên Visser Ba tinh quái đó có tin là tôi và Rachel đã tự vẫn không?

Tôi chợt nghe tiếng cười ré lên của hắn từ phía trên mép vực.

Visser Ba tiếp tục cười, giọng cười đáng sợ của hắn nghe phát ớn lạnh.

Visser Ba rền giọng.