← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 25

Tụi tôi đợi cho đến khi Visser Ba và đồng bọn đi khỏi rồi mới leo ngược trở lên mép vực.

Tất cả mọi người đã hoàn lại hình dạng bình thường và tìm cách băng qua vùng đất mà bọn Yeerk đã đốt để chặn chúng tôi khi nãy. Mọi thứ cần phải làm thật nhanh vì nếu không Sở bảo vệ rừng sẽ ồ ạt đem người tới chữa cháy, mà tụi tôi lại không muốn bị ai phát hiện hết. Nơi tụi tôi đi qua, lửa thậm chí vẫn còn rần rật cháy.

Rốt cuộc tụi tôi cũng tìm thấy cái thung lũng đó.

Một cái thung lũng đáng yêu mà người Ellimist đã vẽ ra trong đầu tôi. Khi vừa nhìn thấy, tôi đã biết chính là nó. Lạ một điều là trước đây cả đám tụi tôi chẳng ai biết gì về nó cả.

Tôi đã là một con rối giỏi trong tay người Ellimist. Tôi đã hoàn thành điều mà ông ta muốn tôi làm.

Tôi cũng không hối tiếc là mình đã quá nhọc sức để giúp cho hai người Hork-Bajir này được tự do. Nếu không giúp được họ, để họ trở lại thành nô lệ trong tay bọn Yeerk, có lẽ tôi sẽ phải ân hận nhiều hơn.

Tôi đã từng là một con diều hâu đuôi đỏ, giờ thì tiếp tục như vậy cũng được, có sao đâu.

Đường vào thung lũng ngà hẹp đến nỗi vừa khít với thân hình của mỗi Hork-Bajir.

Những tảng đá đỏ lớn, hoang dại, chạy dài hai bên, không khác gì cảnh trong những bộ phim cao bồi mà tụi tôi từng được coi.

Jake nói.“Tobias, mình ngờ rằng cái thung lũng này không tự nó có từ trước đến giờ đâu.”

Tôi hỏi.

Jake nhún vai.“Biết đâu được, mình thấy nó là lạ thế nào ấy…”

Tôi để chuyện đó trượt qua đầu mình, không vương vấn. Tôi thật sự không muốn nói về người Ellimist nữa.

Ông ta đã gạt tôi.

Ông ta đã không giúp tôi trở lại hình dạng người như trước. Có thể điều ông ta làm cho chủng tộc Hork-Bajir là tuyệt vời nhưng với tôi, sự ích kỷ nhỏ nhoi của tôi vẫn cứ dằn vặt tôi mãi và khiến tôi khó mà quên được nỗi buồn của mình.

Trong khi mọi người xếp hàng một và đi lần theo một lúc như mê cung dẫn vào thung lũng, thì tôi thơ thẩn bay đón một chút gió ấm để tự an ủi mình.

Ngay cả khi bay ở trên cao, nếu không chú ý, bạn cũng không thể nhìn ra được thung lũng ấy đâu.

Nhìn từ trên cao, nó giống như một dải băng được làm bằng các loại cây.

Chỉ khi hạ xuống, vượt qua một tầng lá, tôi mới nhận ra một bờ hồ nằm ẩn bên trong, được bao quanh bằng bờ cát. Những bụi cây dại đầy trái chín rung rinh dưới ánh nắng.

Đó là một cánh đồng mơ ước của con người.

Nhưng với một con chim săn mồi như tôi thì cánh đồng mơ ước của tôi phải khác kia…

Tôi bay vòng trở lại, cũng là lúc mọi người đến nơi. Tất cả ngẩn tò te nhìn một khung cảnh quá đẹp.

“Đẹp quá.” Cassie nói.

“Tụi tôi sẽ sống ở đây hả?” Jara hỏi.

Tôi đáp.

“Đất lành.” Ket nói. “Đất lành đểkawatnoj.”

“Là cái gì vậy?” Jake hỏi.

kawatnojnghĩa là gì vậy?>

Jara Hamee và Ket Halpak phá lên cười, giọng cười thật lạ của người Hork-Bajir.

“Kawatnojlà một người Hork-Bajir nhỏ, đứa bé Hork-Bajir.” Ket nói.

“Họ sẽ có em bé.” Rachel dịch lại.

Ax nói.

Tôi nói.

“Thôi, tới thiên đàng rồi.” Marco nói giọng giả bộ trang nghiêm.“Còn chưa biết luật hả? Mau ra mắt đi. Rachel, ngươi là người đầu tiên đó.”

“Thiênđàng?” Jarahỏi.“Là tên của chỗ này hả?”

“Dĩ nhiên là không phải rồi, trừ phi hai ông bà có tên là Adam và Eva.” Marco quay lại phía hai người Hork-Bajir.“Tôi nói giỡn đó. Mà hỏi thiệt quý vị là làm sao phân biệt được một người Hork-Bajir là nam hay nữ vậy?”

Jara nhìn Marco, vẻ khó hiểu.“Nam, nữ… là gì?”

“Có ngon thì giảng luôn đi, Marco.” Cassie chọc.

Nhưng Ket hiểu nhanh hơn Jara.“Jara và Ket khác nhau lắm.” Cô ta chỉ vào cái gạc của mình.“Ket chỉ có hai vuốt, còn Jara có ba vuốt.”

“Chỉ có vậy thôi sao?” Marco hỏi.

“Còn nữa chứ, nhưng chỉ có người Hork-Bajir biết với nhau thôi.”

Tất cả mọi người đều phá lên cười.

Các bạn tôi ở lại thêm chút nữa rồi tạm biệt hai vợ chồng Hork-Bajir.

Tôi cố nán lại một chút để tìm giúp cho họ một chỗ ở.

Tôi tìm thấy một cái hang, có thể giúp cho họ an toàn suốt cả mùa đông. Tôi khuyên họ không nên đi ra khỏi thung lũng này, trừ khi bọn Yeerk đã bị tiêu diệt.

Rồi tôi bay đi.

Mọi người về nhà, còn tôi về cánh đồng của tôi.

Mọi người đều có nơi chốn của mình, còn tôi thì không.