← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

assie. Tui nè, Tobias nè. Nếu bồ nghe thấy tui, thì thử ra dấu đi. Bồ đang ở đâu vậy?>

tôi đáp.

Tôi thở dài.

Chú nài nhẹ bâng nhưng cái hàm thiếc trong miệng khiến tôi muốn khùng luôn! Cả con ngựa giống màu nâu sậm trong ngăn kế bên cũng khiến tôi điên tiết.

Tôi thở phì phì thách thức con ngựa giống màu nâu.

“Yên nào, yên nào.” chú nài dỗ dành.

Con mắt bên phải của tôi tia thấy Marco đang xô đẩy mở lối đi trong đám đông. Cậu ta huơ tay như điên.

…>

“Ai mà thèm lo.” Marco hét lên. “Tui chỉ muốn biết liệu bồ có thắng hay không thôi. Tui có năm tì đây! Tui có thể đặt vô bồ!”

Chú nài giựt dây cương và thúc chân vô sườn tôi, nhưng tôi chẳng biết là chú nài muốn tôi làm cái gì, tôi đâu có những kỹ năng được huấn luyện của con ngựa đua nhà nghề mang tên Minneapolis Max, tôi chỉ có những bản năng ngựa thôi.

Nhưng với bộ óc người của mình, tôi đoán là chú nài muốn tôi tiến tới cổng xuất phát. Vì vậy tôi bước tới.

Tay huấn luyện viên đang đứng bên cổng. Lúc này điếu xì gà trong miệng gã đã nhã nhượi vì nước miếng.

“Bao giờ cũng vậy, tới cổng xuất phát là nó giở chứng,” lão ta nói với chú nài.

Tôi hất cao đầu, bình thản bước vô cái cổng hẹp và rồi tôi hiểu vì sao Minneapolis giở chứng. Cái chốn này hổng có chỗ nhúc nhắc. Hai vách bằng gỗ nan ép sát hai bên sườn tôi. Đây là một cái bẫy! Một cái bẫy!

Chạy!

Tôi lui lại, hai vó trước khuơ khuơ một cách điên khùng. Tôi dùng móng trước đá vô cái cổng và hét lên đến vỡ phổi.

“HíÍÍÍ-hííí-hí!”

“Bình tĩnh nào, Max, bình tĩnh nào,” chú nài dỗ dành.

Tôi sợ hãi. Hay ít ra là bộ óc ngựa của tôi sợ hãi. Và tôi đã làm một việc lẽ ra hổng nên làm.

… Thử chui vô cái hộp nhỏ xíu này coi!> tôi nói với anh nài bằng ý nghĩ.

Và tôi nghe tiếng ảnh thốt lên.“Hử? Ủa? Cái gì vậy?”

REEEEEENG!

Một hồi chuông reng rầm rĩ, cánh cổng văng ra, và tôi vùng chạy.

Tôi hất hai vó sau cuồn cuộn những bắp cơ. Tôi tung hai vó trước. Tôi nổ bùng ra từ cái cổng, hệt một thùng thuốc súng bị bắt lửa.

Tôi cảm thấy chất adrenalin trào lên khắp cơ thể mình. Bên trái tôi là ngựa! Bên phải tôi là ngựa! Tất cả lũ ngựa chúng tôi chạy ra. Chạy như điên, vó tung như chớp, những bắp cơ căng lên rồi chùng xuống, bờm cuồn cuộn, đuôi quất mạnh mẽ, lỗ mũi nở rộng để hít khí trời.

Tôi chạy và những con ngựa khác mờ đi trong trí tưởng tượng của tôi. Tôi chạy như thể mình là con ngựa độc nhất trên Trái Đất này vậy. Tôi chỉ quan tâm đến đường đua phía trước. Tôi chỉ muốn chạy và chạy, chừng nào còn đất trống trước mặt mình.

Tới chỗ quành, tôi bấm sâu móng xuống đất để khỏi trượt vó. Tôi di chuyển về phía cái hàng rào màu trắng, cắt thẳng qua đường chạy của một con ngựa khác. Ha! Tôi đang chạy! Mọi kẻ khác phải nhường đường cho tôi!

Trên đường đua chỉ có tiếng thở của tôi và tiếng nện cồm cộp của hàng tá móng ngựa.

Vòng chót! Bây giờ tôi đã oải. Hai lá phổi của tôi nhức nhối. Các bắp cơ của tôi nóng bỏng. Tôi cảm thấy được từng cú móng của mình nện xuống đất. Đã tới lúc phải chạy chậm lại. Nghĩ chút coi.

Nhưng lúc đó tôi trông thấy nó. Cái con ngựa giống màu nâu sậm í. Tôi thấy nó len lên, tới giữa tôi và hàng rào, và rồi nó vượt lên trước tôi.

Tôi trông thấy vẻ đắc thắng điên dại trong mắt con ngựa giống kia. Và máu tôi sôi lên.

Con ngựa kia chạy thiệt lẹ nhưng tôi có cái mà nó không có: bộ óc của con người. Này nha tôi biết là vạch đến không còn xa lắm. Tôi biết rằng mình có thể dốc toàn lực ra mà chạy. Tôi có thể thắng những bản năng ngựa đang đòi mình chạy chậm lại…

Tôi tăng sải chân và guồng hết sức trên đường đua.

Tôi dẫn trước!

Nó dẫn trước!

Tôi dẫn trước!

Nó dẫn trước!

Đám đông la hét mê cuồng. Tôi thoáng thấy hàng ngàn khuôn mặt vút qua, những cái miệng há hốc vút quá. Tiếng ồn ào càng làm tôi hăng tiết.

Vạch đến!

NHOÁNG! NHOÁNG! Những ánh đèn chụp hình lóe lên.

VÙ! Tôi bay qua vạch. Đúng sáu mươi centimet trước con ngựa giống kia.

Tôi đã thắng!

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời tôi thắng trong một cuộc thi thể thao. Dù lúc này tôi là một con ngựa, nhưng chiến thắng nào chả là chiến thắng.