← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 17

Chúng tôi bay tới vùng Đất Khô.

Đó là một chuyến bay dài, thật là dài vì suốt dọc đường bay tụi tôi chả có chuyện gì hay ho để mà nói cả.

Các bạn của tôi đều đã thâu nạp được mẫu ADN ngựa rồi. Thâu nạp trong lúc vừa chạy trốn mấy người bồi ngựa vừa chạy kiếm tôi í mà…

Tobias kêu lên.

Jake hỏi.

Tobias xác nhận.

Đôi mắt ó biển của tôi dọ xét lũ ngựa ở dưới đất.

Chúng đang bước đi gần như thành một hàng, hệt những người lính, chẳng giống những con ngựa hoang đi cùng chúng tẹo nào.

Marco kêu.

… Thiệt sự nó là cái gì vậy?> Ax hỏi.

Jake thở dài.

Ax hỏi.

”Người ta” là Marco chứ ai,> Rachel đáp lại bằng một giọng châm chọc.Sự thật Đen tốihay gì gì đó.>

Ax có vẻ thấm ý.

Những con ngựa vẫn đang tiến thẳng vô căn cứ, những con ngựa bình thường và những con ngựa-bị-mượn-xác.

…> tôi nói.

Jake đáp.

Vài phút sau, chúng tôi đã bay vượt lên trước tốp ngựa khả nghi đó một quãng dài và bay tới núp đằng sau mấy tảng đá và bắt đầu hoàn hình rồi biến thành ngựa. Lần này chúng tôi làm rất lẹ, trước khi an ninh căn cứ này bắt đầu nghi ngờ có người trong bãi đá.

Tôi chợt nhận ra một vấn đề.

tôi nói.‘dân bụi’ chứ hổng phải là‘dân kiểng’ trong chuồng ngựa.>

Khi đám ngựa bị-mượn-xác đi qua, chúng tôi đã là sáu con vật dơ dáy, bụi bặm, nom lếch thếch quá chừng luôn.

Jake nói.

Đàn ngựa thong thả bước tới. Một cặp ngựa thứ thiệt ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi vẻ nghi ngờ và nhăn mũi hít hít, trong khi đám ngựa-bị-mượn-xác thì hoàn toàn tỉnh bơ…

Tôi cố cưỡng lại sự thúc đẩy ngu xuẩn của loài ngựa trong mình đòi thách thức những con ngựa giống khác một trận đấu sinh tử.

Chúng tôi đi chậm rãi, không quá gần mà cũng không quá xa đám ngựa kia, thả bước cồm cộp thẳng vô Vùng Chín Mốt hoang đường.