← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18

Cả bầy ngựa chúng tôi lang thang trong căn cứ, vượt qua những tấm biển cảnh báo gay gắt, qua cả tấm biển có dòng cảnh báo dữ tợn:  VƯỢT QUA TẤM BIỂN NÀY LÀ BỊ BẮN NGAY, qua cả những người lính được trang bị súng tự động.

Chẳng ai nghi ngờ gì lũ ngựa hết.

Dĩ nhiên, nếu họ nghe được những gì chúng tôi nghe sau đây, dứt khoát thái độ của họ sẽ khác hẳn.

“Hullak fimul fallanta gehel. Callis feellos.”

tôi hỏi.

… con ngựa kia nói chứ ai,> Rachel đáp.

“Yall hellem. Fimul chall killim fullat!”

Marco kêu lên.

Ax thốt lên.

Jake nói giọng căng thẳng.

‘quốc tế ngữ’đó mà…> Ax nói để trấn an cả bọn.

Jake hỏi.

“Nếu thực hiện tốt kế hoạch, chúng ta sẽ thoát khỏi cái nhiệm vụ ngu ngốc này, thoát khỏi những cái xác ngu xi đần độn này, và trở về con tàu của chúng ta.”>

Tobias nói giọng rầu rĩ.

Jake nói.

…> Jake ngán ngẩm thốt lên.

tôi nói khi bước tới song song với Jake.

Tobias nói.

tôi hỏi, ráng trò chuyện cho đỡ căng thẳng.

Tobias đáp lại.

Chúng tôi đã ở rìa đường. Khu vực này của căn cứ có nhiều ngôi nhà thấp bằng ván quét sơn trắng, mỗi nhà sơn một con số. Không xa đó là một tòa nhà lớn với một bãi đậu xe đã có xe đậu đầy phân nửa. Với đôi mắt ngựa lờ mờ tôi không nhìn rõ được tấm bảng treo bên trên cửa ra vô, nhưng có nhiều người từ trong đó đi ra, vừa đi vừa đẩy những chiếc xe chất đầy hàng hóa.

Rachel bình luận.

Hai chiếc xe jeep chở đầy lính chạy bon bon tới. Chúng tôi lui lại tránh đường, thật chẳng giống cách xử sự của loài ngựa chút nào, nhưng chẳng ai chú ý tới. Những người trên xe jeep thậm chí chẳng thèm liếc chúng tôi nữa. Họ đã thấy những con ngựa hoang hàng trăm lần rồi còn gì.

Mặt trời buổi chiều tỏa nắng gay gắt. Nóng thiệt là nóng. Con-ngựa-tôi cứ muốn đi kiếm một bóng mát êm dịu để xả hơi.

Thật là kỳ quặc. Tôi là một con người trong lốt ngựa. Tôi đang bước đi bên những con ngựa bị những con sên Yeerk rúc vô đầu điều khiển. Và cả lũ chúng tôi đang tìm cách khám phá cái gì đó, nếu như có nó, đang được canh giữ cẩn mật tại căn cứ này.

Cái gì có thể được cất giấu tại căn cứ này vậy? Một chiến đấu cơ Con Rệp của bọn Yeerk chăng? Hay một chiến đấu cơ của người Andalite? Hay một phi thuyền nào đó của một nòi giống khác?

tôi hỏi.

…> Jake đáp.

…đợi đã… bồ muốn nói cái mùi đó hả?>

Tobias nói.…>

Tôi ngó xung quanh, ráng lý giải những cảm xúc mà mình ngửi thấy theo nghĩa đen. Tôi thấy có tốp Mượn xác ngựa thứ hai có Rachel, Marco, và Ax cùng với một cặp ngựa thứ thiệt đi theo. Chúng đến nhập bọn với tụi tôi, cùng tiến tới một tòa nhà.

Đó là một hangar rất lớn, cao cỡ một tòa nhà mười lăm tầng, còn các cửa ra vô thì một con khủng long cũng có thể qua lọt. Hangar này được bảo vệ rất kỹ. Lính canh rải khắp các góc của tòa nhà và ngay trước cửa chính. Ngước lên, tôi nghĩ là mình đã trông thấy bóng một người cầm súng đứng trên nóc nhà.

Bên cạnh tòa nhà có một tấm biển, nhưng tôi chẳng đọc được gì với đôi mắt ngựa lờ mờ của mình.

Tobias cằn nhằn.

REEEENG! REEEEEENG!

Một hồi chuông réo điên khùng. Tôi bật lui lại. Nhưng bọn Mượn xác ngựa thì không hề biểu hiện một phản ứng nào hết, chúng lại càng có vẻ lặng lẽ và rất tập trung nữa chứ, như thể chúng đang chờ đợi hồi chuông ấy.

Hóa ra hồi chuông ấy là một tín hiệu an toàn. Nó báo hiệu giờ mở các cửa chính hangar.

KÍÍÍT-Xoảng! Rrrriiiiiii!

Các cánh cửa bắt đầu mở, tiếng những động cơ gầm lên trong lỗ tai ngựa của tôi.

Và đó là lúc tốp ngựa thứ hai bắt đầu chạy. Ba con ngựa-bị-mượn-xác, theo sau là Marco, Ax và Rachel đột ngột vùng lên phi nước đại thẳng vô cửa hangar.

Tobias cằn nhằn.

tôi hỏi.

Jake đáp, giọng rầu rĩ.

Tôi hỏi Jake.

Jake rầu rĩ.

Đột nhiên, mấy con ngựa-bị-mượn-xác trong tốp của chúng tôi xông lên phía trước. Tôi giật mình, nhưng lập tức chạy theo chúng, theo sau là Jake và Tobias.

Tốp thứ nhất đã chạy gần tới hangar. Những người lính canh thoạt đầu nhìn chúng với vẻ kinh ngạc, rồi mau chóng chuyển thành hốt hoảng, và cuối cùng… là khiếp sợ.

XẦM!

Con ngựa đầu đàn đâm cả thân nó vô một người lính gác, hất ảnh ngã vô người lính gác thứ hai.

Những cái móng nhoáng lên khi con ngựa chạy qua mình người lính. Chúng tôi chạy thẳng vô cửa hangar.

Chúng tôi đã lọt vô được rồi!

Một nhà thương điên!

Những lính gác đứng lẫn lộn với những con ngựa trông như đã phát khùng. Họ bị đám ngựa hất ngã vật xuống đất.

“Đuổi lũ ngựa này ra!” aiđó quát lên.

“Hê-hê-hê-hê-hê!” lũ ngựa hí vang.

“Trung sĩ, ta làm gì bây giờ?”

“Ahhh!”

“HÍÍÍÍ-hííí-hí-hí!”

“Bắn bỏ chúng đi!”

“Đừng, không được nổ súng! Chúng ta có thể bắn trúng những thứ ở trong kia.”

Ba đứa chúng tôi nhảy vô giữa đám hỗn độn những người lính phát cuồng và những con ngựa nhảy nhót, la hí, chạy loạn xạ. Nhảy vô, lao vôĐịa điểm Tối mậttrên Trái Đất.