CHƯƠNG 19
Tụi tôi phi như điên vô trong hangar!
Bốn móng của tôi cào trên nền bê tông trơn láng. Hai con mắt ở hai bên đầu tôi bắt được những hình ảnh loang loáng của các thiết bị nặng, những dãy dài các bệ máy vi tính, những số liệu trên màn hình.
Các nhân viên vận áo choàng trắng của phòng thí nghiệm chạy tán loạn như thể bị một bầy sói rượt sau lưng vậy, còn các binh sĩ không lực thì đuổi theo tụi tôi, tay huơ huơ súng ống. Những viên sĩ quan già thì đứng đờ ra, hai tay chống háng, giận đỏ mặt tía tai.
Và tất cả đều hét lên.
“Chuyện quái quỉ gì đang xảy ra ở đây thế này?”
“Chặn lũ ngựa kia lại!”
“Bắn!”
“Đừng bắn!”
“Cứu tôi với! Tôi bị dị ứng ngựa!”
Thật quái hết sức, nhưng kể ra cũng vui ra phết. Con-ngựa-tôi đang chạy, Minneapolis đang chạy. Và khi nó chạy thì nó cảm thấy đã hết sức.
Từng sợi dây thần kinh của con ngựa trong tôi được kích thích. Tôi bừng bừng vì sợ hãi lẫn kích động và khao khát tranh đua. Tôi hổng phải là một con ngựa kéo xe tầm thường! Tôi bẩm sinh là một kẻ mê chạy đến phát điên. Tôi đã được nuôi dưỡng để làm nhà vô địch! Một con ngựa giống lớn con, cứng cỏi, áp đảo!
Yii ha!
“HÍÍÍ-HÍÍÍ-hí-hí!” Tôi thét lên chẳng có lý do gì hết, làm cho một cô vận áo choàng trắng sợ hãi đánh rớt cả ly yaourt đang ăn xuống sàn nhà.
Chúng tôi lướt qua như gió, đàn ngựa quái chiêu gồm những con ngựa thứ thiệt, những con ngựa bị lũ Yeerk ký sinh, và những Animorphs trong lốt ngựa.
Và rồi chúng tôi vô tới căn phòng ấy, căn phòng mà bất cứ ai cũng có thể nhận ra liền đó là trung tâm, là nguyên nhân, lý do của mọi biện pháp an ninh, canh phòng cẩn mật.
Marco thốt lên.
Bốn phía căn phòng đều là kiếng, dày tới ba tấc. Qua lớp kiếng chúng tôi trông thấy một cái bệ làm bằng thép sáng loáng. Và quanh cái bệ đầy những camera, máy cảm ứng, dây nhợ, màn hình sáng trưng, và cơ man là những dàn máy tính đồ sộ.
Cao ngất trên bệ là một cái gì đó hổng phải thuộc hành tinh này.
Nó là một khối lập phương nhưng các góc đều tròn, bề rộng cỡ hai mét tư. Toàn bộ bề mặt của nó phủ đầy những ống và các biểu tượng vẽ bằng sơn.
Ở một đầu của vật này có một cửa rộng đủ cho một người vô lọt. Tôi thoáng thấy phía trong nó trơn láng, có màu xanh lục đáng yêu. Trên một bức vách của nó có gắn một thiết bị chẳng biết là cái gì nữa.
Tôi chưa bao giờ nghe thấy Marco reo lên sung sướng đến vậy.
Jake, Ax, Marco và tôi, cùng với mấy tên Mượn xác ngựa, trố mắt nhìn trân trân cái vật mà Marco kêu là“bí mật được canh gác kỹ càng nhất trong lịch sử loài người.”
“Cullem fallat?” một tên Mượn xác ngựa cất tiếng hỏi.
Ax dịch lại.
“Jahalan fornella,” một tên Mượn xác ngựa khác nói.
Tôi đoán tụi Yeerk chắc cũng mù tịt, chẳng biết gì về vật đó hết.
Chúng đã xông được vô nơi cất giấu bí mật, đã nhìn thấy tận mắt điều bí mật lớn lao đó… nhưng chúng chẳng có chút manh mối nào để biết đó là cái gì.
“TRUNG SĨ! TỐNG CỔ LŨ NGỰA KIA ra khỏi đây ngay! NGAY LẬP TỨC!” một viên đại tá rống lên.
“Xin tuân lịnh!” viên trung sĩ hét.“Lũ ngựa! Xéo ra!”
Ông trung sĩ khốn khổ chắc phải vô cùng kinh ngạc khi thấy tự nhiên chúng tôi ngoan ngoãn vâng lời ổng. Cả bọn, Animorphs lẫn Yeerk, quay lại và đi ra.