CHƯƠNG 20
Trời đã xẩm tối khi chúng tôi ra khỏi Vùng Chín Mốt.
Lũ Mượn xác ngựa bước đi ủ rũ vô vùng Đất Khô. Bọn tôi theo dõi chúng từ một khoảng cách gần. Cả bọn đã biến hình quá một giờ rồi, nhưng Jake quyết định nên ráng ở trong lốt ngựa thêm một lúc nữa…
Marco than vãn.
Jake nói.
Rachel nói.
tôi hỏi.
… Tôi có hơi biết nó là cái gì. Nó là một kiểu…>
tôi hét lên.
Có cái gì đó lao xuống vùn vụt trên hoang mạc đang dần tối. Nó bay là là, chỉ cách những bụi cây rải rác trên mặt đất có mươi centimet. Nó xới tung tóe cả đất cát. Vật đó nhỏ, không bự hơn một máy bay chiến đấu loại lớn của con người, nhưng nó có hình dạng của một con bọ mình thuôn thuôn, hai bên có những mũi nhọn dài có răng cưa chĩa thẳng ra đằng trước.
Tôi cố cưỡng lại cái bản năng ngựa đang thúc bách tôi chạy trốn. Điều ấy cũng tự nhiên thôi mà, nhưng thật kỳ lạ là một lần nữa tôi lại ngửi thấy mùi sợ hãi từ những tên Mượn xác ngựa. Chúng sợ chiếc Con Rệp này còn hơn cả khi chúng phải lao vô trong hangar nữa kìa.
Hoặc đúng hơn là chúng sợ kẻ ở trong chiếc Con Rệp ấy.
Chiếc Con Rệp lượn vòng trên đầu chúng tôi và đậu xuống một bãi đá.
Tobias nói.
Rachel gắt gỏng.
Chúng tôi đi theo lũ Mượn xác ngựa quành ra phía sau bãi đá. Chiếc Con Rệp đang đợi ở đó, nó đã nằm sẵn trên mặt đất, nhưng cửa ra vào vẫn chưa mở, như thể còn chờ cho lũ Mượn xác ngựa tập hợp đông đủ trước mặt cái đã.
Nỗi sợ hãi tỏa ra từ mình lũ ngựa này.
Chúng sợ muốn chết vậy đó. Điều này khiến tôi có được ý tưởng khá rõ rệt ai là kẻ đang ở trong chiếc Con Rệp kia.
Cửa của chiếc Con Rệp mở tung.
Một chiến binh Hork-Bajir bước ra. Tử thần trong hình dạng lưỡi dao cạo hai mét mốt. Lũ Hork-Bajir ngúc ngắc cái đầu rắn sừng của chúng qua phải qua trái, trên tay chúng là những khẩu tia Nghiệt.
Và cuối cùng, tên chủ nhân của chiếc Con Rệp bước ra trong một luồng khí lạnh buốt.
tôi thốt lên.
Jake buồn bã nói.
Visser Ba nói với giọng hoàn toàn hững hờ.
Tên trưởng nhóm Mượn xác ngựa cất lời bằng tiếng Galard.“Thưa Visser, gahallum fillak…>
“Thưa Visser, kir fillan…>
VÚT!
Cái đuôi Andalite của tên Visser quất muốn xé rách cả không khí. Lưỡi dao giết người của nó dừng sát cổ họng con ngựa-bị-mượn-xác, cách có một milimet. Chỉ cần ngoéo một cái là đầu tên này lăn lông lốc.
Theo Ax thì tên Mượn xác ngựa kia đáp‘có’.
Tên Mượn xác ngựa lại đáp‘có’.
Tên Mượn xác ngựa do dự và lập tức Visser Ba ngoéo cái đuôi oan nghiệt của hắn.
Visser Ba gào lên điên cuồng.
Visser Ba nói tới cái tên Mượn xác ngựa khốn khổ vừa bị xử mất mạng, cứ như thể tên này ngủm là do lỗi của ai khác chứ không phải do hắn vậy.
Visser Ba đã nổi khùng. Và cơn điên của Visser Ba thì còn hơn cả nguy hiểm nữa. Những tên Mượn xác ngựa lui lại xa hết mức có thể.
Visser Ba trầm giọng.
Một thoáng nghẹt thở, chẳng ai dám cử động, nói năng gì hết. Chẳng ai muốn thu hút sự chú ý của tên Visser đang nổi giận.
“Jihal, thưa Visser!” một tên trong đám Mượn xác ngựa đáp.
…>
Đột nhiên Visser Ba ngưng bặt.
Bằng tiếng Galard, lũ Mượn xác ngựa giải thích việc những con ngựa họp đàn với nhau là chuyện bình thường. Bọn ngựa thật có mặt ở đó càng tốt, đó là một cách ngụy trang.
Nhưng đó không phải là câu trả lời mà Visser Ba muốn nghe. Hắn vừa chĩa đôi cuống mắt vô tôi vừa mắng nhiếc đám lâu la.
tôi nhắc các bạn, rồi cúi cái đầu to bự màu vàng kim của mình xuống và giựt một nắm cỏ. Rồi tôi làm cái việc mà lũ ngựa vẫn làm. Và chẳng e thẹn gì về chuyện đó hết.
Visser Ba bật cười nhạo báng.
Tôi thở phào một cái.
tôi thốt lên.
Một tên Hork-Bajir giơ khẩu tia Nghiệt lên nhắm về phía chúng tôi. Một tên Hork-Bajir khác từ bên trong chiếc Con Rệp chạy lại.
Một nỗi kinh hoàng trùm khắp cả người tôi. Tôi muốn bỏ chạy quá, nhưng con Minneapolis ở trong tôi thì chẳng hề muốn bỏ chạy chút nào.
Các sợi cơ ở phần thân sau của tôi lập tức chụm lại và nóng lên. Và đột nhiên, tôi vùng chạy, nhưng không phải chạy đi trốn mà tông thẳng vô tên Hork-Bajir thứ nhất.
“HÍÍÍÍÍÍ-HÍÍÍ-hí-hí!” Tôi hí vang.
Tôi lui hẳn lại, đứng thẳng trên hai chân sau và bổ hai móng trước xuống một cách điên dại. Dù tôi không thể nhắm một cách chính xác để hạ móng xuống đúng chỗ nào, dù ngựa không phải là loài thú săn mồi, nhưng tôi bổ đúng lúc tên Hork-Bajir đang bóp cò…
CỐP!
“Rrahhh!” tên Hork-Bajir rống lên và đánh rớt khẩu tia Nghiệt. Khẩu súng kêu lóc có trên đất và tôi dẫm hai cái móng guốc của tôi lên trên nó.
RẮC! Khẩu tia Nghiệt đi đời.
Sự thực là hai con mắt ở hai bên đầu của tôi chỉ có thể thấy được vừa đủ rõ hai cái móng guốc của mình, nói gì tới việc nhắm chúng vô mục tiêu nào… Nhưng đôi khi may hơn khôn mà.
Jake la lên.
Bây giờ thì con Minneapolis Max tuôn chạy. Và tất cả tụi tôi co cẳng chạy.
Hai tên Hork-Bajir rượt theo.
Rachel ủ ê nói. Nhỏ đã từng biến thành Hork-Bajir rồi mà…
Chúng tôi nhảy chồm lên và phi như điên nhưng hai tên Hork-Bajir nọ vẫn bám sát sau lưng cả bọn.
Đột nhiên có những luồng đèn pha nhảy nhót chiếu về phía chúng tôi. Những chiếc xe jeep chở các toán an ninh từ Vùng Chín Mốt tới để điều tra.
Chúng tôi chạy tiếp nhưng bọn Hork-Bajir thì do dự. Khi tôi quay lại nhìn thì chúng đã bỏ đi.
Rachel nói khi chúng tôi đã ra xa khỏi Vùng Chín Mốt.…>
Marco thừa nhận.
Jake tiếp lời.
Ax cất tiếng.…>
tôi thở dài.
Ax hỏi.
tôi nói.…>
Ax nói, giọng bình thản.
Tụi tôi ngưng bước và từng đứa một quay mình nhòm vô mặt Ax.
Tobias hỏi liền.
…>
Marco nôn nóng hỏi.
…>
… hừ,… khó nói quá… Nó là một hệ thống xử lý chất thải của phi thuyền Vòm Andalite.>
Có tới nguyên một phút chẳng đứa nào thốt lên lời. Thế rồi Marco cất tiếng.Địa điểm tối mậttrên Trái Đất, cái Vùng Chín Mốt hoang đường đó, Thánh địa của những tên điên hâm mộ các âm mưu đó, đang cất giấu một cái toilet của người Andalite?>
Ax nói giọng hạ cố.…>