← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 21

Chúng tôi ra khỏi lốt ngựa, biến thành chim và bay về nhà.

Giờ đây chỉ có chúng tôi biết được bí mật của Vùng Chín Mốt. Cả một căn cứ được xây dựng lên để phân tích cái vật mà chúng ta tưởng là một phi thuyền không gian ngoài Trái Đất, nhưng thực tế là… một nhà vệ sinh công nghệ cao của người Andalite. Khôi hài thiệt. Mà một cái toilet thì có ích gì cho việc chinh phục vũ trụ của con người đâu cơ chứ…

Về tới nhà, bước chân vô phòng khách, tôi nhận ra rằng ba mẹ đang đợi tôi với vẻ mặt giận dữ điển hình của các bậc phụ huynh.

“Conđã đi đâu những đâu vậy, Cassie?” mẹ tôi chất vấn.

“Con ra ngoài với Rachel mà,” tôi lúng búng nói, ít nhiều thì cũng đúng thiệt chứ bộ.

“Ra ngoài với Rachel làm gì?” mẹ tôi rít lên.“Con bỏ bữa tối. Ngoài trời thì tối thui. Mà con hổng nói cho ba mẹ biết con đi đâu hết.”

Mỗi khi nổi khùng, mẹ tôi dường như bự hẳn ra theo một cách nào đó. Kỳ quặc ghê. Ý tôi là, thông thường bà cao hơn tôi có lẽ dăm centimet, nhưng những lúc ấy tôi cứ ngỡ bà phải cao tới hai mét mốt lận.

“Con làm ba mẹ lo lắng lắm đó, con gái ạ.” ba tôi nói nhẹ nhàng.

Tôi thở dài. Tôi cảm thấy một cảm giác tội lỗi dâng lên trong người mình. Coi, bây giờ tôi đã rất hiểu về sự lo lắng mà. Tôi lúc nào cũng cảm thấy lo lắng cho Rachel, cho Jake và những bạn khác. Đôi khi tôi nằm trên giường ban đêm mà lo lắng cho cả loài người nữa chứ.

“Con xin lỗi ba mẹ,” tôi lúng búng nói.

“Đi. Đâu. Hả. Bà. Trẻ?” mẹ tôi hỏi dằn từng tiếng một.

“Conđi với Rachel,” tôi lí nhíđáp.“Và Jake.”

Ba mẹ tôi nhìn nhau rồi ba tôi đưa tay lên che miệng, như muốn giấu một nụ cười, cùng lúc ông ráng làm ra bộ cực kỳ nghiêm khắc.

Mẹ tôi ngả người ra sau và chống tay lên hông.“Ba mẹ đã bàn luận về việc hẹn hò của con,” bà nói, “ và cho rằng con còn quá nhỏ…”

“Hẹn hò gì kia ạ?” tôi hỏi một cách yếu ớt.

Mẹ tôi thở dài, rồi lắc đầu.“Có lẽ đã tới lúc chúng ta phải nói với nhau một cách nghiêm chỉnh về chuyện mấy giờ rồi đấy con gái à.”

Tôi thề là lúc ấy đầu tôi bốc hỏa ngùn ngụt.“Ừm… Conđâu có hẹn hò gì.”

“Chẳng có gì phải xấu hổ hết,” ba tôi bảo.“Con là một thiếu nữ bình thường, con có những mối… quan tâm nhất định, những… sự quyến rũ nhất định, một sự… tò mò tự nhiên.”

Lúc này tôi ước chi sàn phòng khách nứt ra để chui xuống trốn cho rồi.

“Tất cả những gì ba mẹ muốn nói là con hãy thành thực,” mẹ tôi nói, giọng đã trở lại hoàn toàn nghiêm khắc.“Đừng làm cho ba mẹ phải lo lắng về con.”

“Dứt khoát là vậy rồi! Con thề đấy! Con sẽ không bao giờ làm ba mẹ phải lo lắng nữa đâu! Bây giờ con đi được chứ ạ?”

Tôi chạy vèo từ phòng khách vô nhà bếp. Tôi muốn tự làm cho mình một miếng sandwich, đem nó lên phòng mình và ráng làm ít nhất là vài bài tập về nhà.

Và nói thực nha, tôi chẳng muốn bị trở thành đối tượng cho một cuộc trò chuyện  nghiêm túc về các chàng trai tẹo nào!

Chợt nảy ra một ý, tôi nhón gót đi trở lại cửa bếp và áp tai lên cánh cửa.

“Thấy chưa?” tôi nghe tiếng mẹ tôi nói, giọng tự mãn.

“Bà vẫn có lý như thường lệ,” ba tôi thừa nhận.

“Chỉ có mỗi cách đó thôi. Mình phải nhìn thẳng vô sự thật là Cassie đã làm việc rất căng, vậy ông có thể làm gì đây? Ông không thể phạt nó phải lao động hay giam nó trong phòng, đúng không?”

“Chúng ta có một đứa con rất là tuyệt.”

Câu  nói ấy làm tôi ấm cả lòng. Cha mẹ thì dĩ nhiên phải yêu con cái rồi, nhưng tôi cảm thấy hình như ba mẹ còn khoái tôi nữa kìa…

“Phải, một đứa con tuyệt vời. Nhưng thi thoảng khi nó làm lỗi thì chỉ có mỗi cách thi hành kỷ luật thật sự với nó, đó là làm cho nó bối rối.”

Cả hai cụ cười ran. Ha ha ha.

“Lần sau chúng ta sẽ bảo nó là chúng ta sẽ đề nghị Jake và cha mẹ cậu ấy đến đây để bàn bạc về chuyện… trăm năm của hai đứa nó,” mẹ tôi nói, có vẻ như thú vị lắm về cái mưu mẹo ngộ nghĩnh của mình.

Lại còn cười to hơn. Ha ha ha.

“Còn có một kế hoạch dự phòng là chúng ta có thể dọa mang nó tới Cha Banion để tính chuyện làm phép cưới.” Ba tôi gợi ý và phá ra cười rất to.

Thiệt hết chỗ chê. Vậy là ba mẹ đã biết tôi mến Jake. Và các cụ biết cứ đem chuyện ấy ra bàn là tôi bối rối chết đi được vậy đó.

Ôi các bậc phụ huynh…

Tôi đem phần bánh sandwich lên lầu. Phòng tôi lộn xộn đến phát khiếp. Cái bàn học chất đống những thứ linh tinh và tôi phải khua tất cả ra một góc để có chỗ làm việc…

Kế hoạch dự phòng?

Đó là câu ba tôi vừa nói và Visser Ba cũng nói y như vậy.

Kế hoạch dự phòng?Vì sao bọn Yeerk muốn có một kế hoạch dự phòng nhỉ? Cuối cùng thì chúng cũng đã thâm nhập được vào căn phòng chứa điều bí mật lớn của Vùng Chín Mốt, và dù chúng chẳng biết cái mà chúng đã nhìn thấy đó là… một cái toilet, nhưng rõ ràng chúng cũng biết gì thì gì nó cũng không phải là một phi thuyền hay một thứ vũ khí Yeerk mà…

Vậy thì tại sao chúng vẫn quan tâm?

Tôi cố xua những ý nghĩ ấy đi. Bây giờ mà lo tới vụ này làm gì nữa kia chứ? Bọn tôi đã phí toi khá nhiều thì giờ ở Vùng Chín Mốt rồi. Còn những chuyện khác đáng lo hơn chứ, như bài tập ở nhà chẳng hạn và việc khám phá ra ba mẹ đã biết về mình nhiều hơn mình muốn đấy.

Tôi làm vài bài tập và leo lên giường nằm ngủ, nhưng tới bốn giờ sáng thì tôi tỉnh dậy và ngó trân trân vô bóng tối.

“Vậy ra đó là một cái toilet,” tôi kêu lên. “Chẳng có gì quan trọng hết. Đó là một cái toilet của người ngoài Trái Đất! Một cái toilet vũ trụ! Cả vấn đề chỉ là vậy!”

Dĩ nhiên rồi! Cho dù nó chỉ là một cái toilet, nó vẫn là bằng chứng về sự sống trên những hành tinh khác, bằng chứng mà bọn Yeerk không muốn chính phủ có được…

Bọn sên Yeerk đang xâm lăng Trái Đất. Một trong những lý do khiến chúng chưa gặp khó khăn gì lớn trong vụ này là chẳng có một người thần kinh bình thường nào tin như vậy.

Ngay cả nếu như tôi lên tivi thông báo rằng bọn người vũ trụ đang xâm lăng Trái Đất, liệu có ai tin tôi không? Ngay cả nếu tôi biến hình trước mặt mọi người, có khi họ sẽ chỉ cho đó là một trong những trò kỳ quặc thôi.

Nhưng nếu chính phủ công khai nói:“Coiđây, chúng tôi có bằng chứng rằng người ngoài Trái Đất tồn tại thiệt,” thì dân chúng sẽ bắt đầu nghe. Thậm chí mọi người có thể sẵn sàng tin rằng bọn Yeerk đang trà trộn giữa chúng ta nữa…

Đó là lý do vì sao bọn Yeerk chưa thể bỏ qua cái vụ Vùng Chín Mốt một cách dễ dàng. Chúng không muốn chính phủ có được bất kỳ bằng chứng nào về sự sống ngoài Trái Đất hết.

Chúng có một kế hoạch dự phòng. Đó là điều Visser Ba đã nói ra.

Và đột nhiên tôi ngờ ngợ đoán ra đó là cái gì. Chiều mai, lúc‘mười chín trăm giờ’, Lâm Viên sẽ đầy những người làm việc ở Vùng Chín Mốt. Đúng như tờ giấy có các chữ ký ở căn cứ đã nói.

Tôi cá rằng bọn Yeerk sẽ tấn công vào lúc ấy. Còn chỗ nào tốt hơn để lôi cổ mấy nhân vật then chốt của Vùng Chín Mốt mà nhét những con sên Yeerk vào đầu họ kia chứ?

Ừ, thì cũng có thể có các chỗ tiện hơn đấy, nhưng Visser Ba đâu có phải là kẻ nhẫn nại. Và chuyến đi chơi Lâm Viên của các nhân viên Vùng Chín Mốt sẽ là cơ hội tấn công sớm nhất của hắn.