CHƯƠNG 22
Lâm Viên là một phức hợp gồm vườn thú và công viên giải trí. Dĩ nhiên hai khu này tách biệt với nhau. Những trò chơi xe trượt dốc và xe đụng nằm ở một phía của chiếc hồ nhân tạo, còn đám thú thì sống ở phía bên kia.
Tôi thường la cà ở vườn thú, và rất ít khi chơi các trò xe cộ bên khu giải trí.
Từ trên không trung, trong lốt chim cú, tôi có thể nhìn thấy những lối đi lượn vòng vèo trong Lâm Viên giống như ở trong một mê cung hình tròn vậy. Tôi có thể nhìn rõ những mép rìa của công viên giải trí và thế giới bên ngoài Lâm Viên. Tôi cũng thấy được những vòng cung màu vàng chói lọi ánh đèn neon và những khách sạn với các thác nước và sân gôn.
Ở trong lốt chim cú, tôi hầu như có thể nhìn thấy mọi thứ, thậm chí cả những con chuột chúi mình trong các bụi cây tối nữa đó…
Lâm Viên vào ban đêm là hai nửa khác hẳn nhau. Bên dưới chúng tôi, những con hổ lảng vảng ở rìa khu vực sinh sống có rừng cây và hào nước bao quanh của chúng. Những con lạc đà gà gật. Và những con hải sư rúc vào nhau trên hòn đảo bằng bê tông sơn màu xanh. Những con khỉ đang ngủ hoặc đang nhặng xị rối rít và lâu lâu lại móc trong tai ra một con bọ cho vô mồm cắn.
Phía công viên giải trí thì ánh đèn neon đủ màu nhấp nháy. Vòng quay lớn màu xanh lam sáng rực; vòng ngựa gỗ màu đỏ và vàng; những chiếc xe trượt dốc là những con rồng hoang dại ánh đèn rượt đuổi nhau loang loáng.
Tôi thấy một ánh chớp nhoáng lên! Đó là khu thuyền độc mộc. Người ta chụp hình những người ngồi trong thuyền lúc họ rớt xuống cái thác cuối cùng. Tôi nghe thấy những tiếng la hét vì kích động và sợ hãi giả vờ…
Đôi tai cú kỳ diệu của tôi còn nghe được cả tiếng cánh muỗi đập cách mình ba mét cơ mà, chẳng gì lọt qua được cặp mắt tinh và đôi tai thính của tôi đâu.
Tobias vẫn đang ở trong lốt diều hầu đuôi đỏ thường trực của mình vì cậu ấy chẳng có mẫu ADN của loài chim cú. Loài diều hâu đuôi đỏ nhìn không tốt lắm và bay thì quờ quạng vào ban đêm. Nhưng đành vậy chứ biết làm sao được.
Đợi đã! Có những ánh đèn flash ở khu thuyền độc mộc!
Tôi la lên.
Rachel nói giọng rầu rĩ.
‘mười chín trăm giờ’. Như thế tức là tám giờ. Đúng hông?>
Marco la lên.
tôi hỏi lớn.
Jake cẩn thận lấy giọng vô thưởng vô phạt để khỏi làm tôi phật ý.
Lâm Viên giành toàn bộ khu công viên giải trí cho các nhóm tư nhân, đặc biệt là trong những đêm vắng khách như đêm chủ nhật.
Vùng Chín Mốt đã cho sĩ quan binh lính và gia đình họ đi chơi Lâm Viên. Dĩ nhiên họ chẳng đăng ký với tên“Vùng 91”, mà ghi là “Hãng Gondor.”
Tôi đã mất cả ngày qua lục lọi trên Internet để chắc cú là chẳng có hãng Gondor nào hết. Đó là một công ty ma. Tôi hoàn toàn không bất ngờ về chuyện ấy và lấy làm tự hào vì mình coi vậy mà thông minh ghê.
Marco hỏi.
Jake đáp.
Chẳng còn thời gian tìm hiểu thêm nữa rồi! Và đó là lỗi của tôi. Lỗi của tôi. Trời ạ, tôi đã làm mọi sự rối tinh lên. Bây giờ thì những người đàn ông và đàn bà vô tội kia sắp có thể bị những con sên Yeerk chui vào đầu và điều khiển tâm trí của họ chỉ vì sự ngu xuẩn của tôi!
Nghĩ đi chứ! Ở đâu? Tụi Yeerk sẽ tìm cách làm chuyện ấy ở đâu?
tôi nói.
Jake nói gọn lỏn.
Chúng tôi chia làm hai nhóm. Jake, Marco và tôi bay xẹt tới khu thuyền độc mộc. Suốt trong lúc bay tôi vẫn tự nguyền rủa mình sao mà có thể ngu ngốc đến thế kia chứ.
Jake an ủi.
Marco nói.
Rồi nghĩ sao đó, cậu ta nói thêm,
Người ta xây dựng khu thuyền độc mộc coi giống một trái núi. Dù chỉ là xi măng và những bụi cây giả, nhưng trông cũng khá thuyết phục.
Chúng tôi đậu xuống ngọn núi.
Marco hỏi.
Jake nói.
Chúng tôi hoàn hình mau lẹ hết sức và vài phút sao ba đứa chúng tôi leo xuống sườn trái núi xi măng giả trong bộ đồ biến hình. Và dĩ nhiên là chẳng đứa nào có giày dép gì hết. Hên cái là ở Lâm Viên mọi người ăn mặc còn kỳ quặc hơn thế nữa kìa. Có vài người quay lại ngó tụi tôi, nhưng họ chẳng ngó lâu.
Trong công viên giải trí lúc này chỉ có những người của Vùng Chín Mốt thôi. Một số người đem theo con cái, cho nên chúng tôi hòa vô dễ dàng, mặc dù phần lớn những người xếp hàng là các anh chàng lớn tuổi, tóc hớt ngắn và ria mép tỉa gọn gàng.
Chúng tôi đi vô khu thuyền độc mộc, lên một con thuyền. Tôi và Jake ngồi đằng mũi, Marco ngồi sau lưng hai đứa tôi, một người đàn ông với một người đàn bà ngồi sau cậu ta ở hàng ghế chót.
Con thuyền lướt theo dòng nước, về phía chiếc thang cuốn bằng dây xích.
“Nếu hổng phải chuyện sống chết thì trò này dzui lắm đó,” Marco nói. “Tuimê đi thuyền độc mộc lắm. Hổng bằng xe trượt dốc, nhưng màn rớt cuối cùng thì tuyệt cú mèo luôn.”
“Cái giọng này!” có aiđó thốt lên.“Tôiđã nghe cái giọng nói này!”
Tôi quay người lại và ngó coi ai đang nói.
Kinh hãi làm sao, tôi thấy mắt mình đang tia đúng vô Đại úy Torrelli, người đã thẩm vấn chúng tôi ở Vùng Chín Mốt. Và đúng lúc ấy, con thuyền đụng mạnh vô chiếc thang cuốn bằng dây xích và bị cuốn lên với một tiếng XẦM!
“Thằng nhóc!” viênđại úy kêu.
Marco quay lại.“Ờ hờ”.
“Cái gì vậy?” Jake hỏi.
CLANKCLANKCLANKCLANKCLANKCLANK!
Chúng tôi lên dốc, ai cũng bị dồn hết về phía sau trên những chiếc ghế ẩm ướt.
“Chúng màyđang bị tạm giữ!”Đại úy Torrelli la lên.
“Anh à, có chuyện gì vậy?” cô bạn của ổng hỏi.
“Ừ nhỉ, có chuyện gì vậy?” Jake hỏi tôi.
“Đó là cái ông ở Vùng Chín Mốt,” tôi thì thầm vô tai Jake.“Ổng đã nhận ra mình với Marco.”
“Ờ hờ”.
“Khôngđứa nào được động đậy!”đại úy Torrelli hô.
Và đó là lúc chúng tôi leo lên tới đỉnh núi. Trong một giây chúng tôi bị treo lơ lửng ở đó. Rồi con thuyền nhích về phía trước và rơi tự do.
“Aaaa!” Cô bạn gái của đại úy thét lên.
“Aaaa!” Tôi hét lên vì tôi rất ghét những trò kinh hoàng thế này.
“Haiđứa chúng mày thuộc quyền tao!”đại úy hét lên.
Và thuyền chúng tôi lao xuống.
HUÚÚÚT
SSSSỤP!
Xung quanh toàn là nước! Con thuyền lao theo dòng kênh hẹp, lướt qua những hình nhân cao lớn giả làm những công nhân của một trại đốn cây.
“Nếu bọn Yeerk tấn công, chúng sẽ làm việc ấy ở trong đường hầm đằng trước mặt,” Jake thì thào. “Trongđó tối hù à, y như đường hầm dành cho trai gái í.”
Tôi muốn hỏi làm sao cậu ấy biết về một đường hầm dành cho trai gái. Nhưng tôi gạt ý nghĩ ấy đi liền vì còn phải lo chuyện trước mắt.“Dù sao tụi mình cũng phải chuồn khỏi đây ngay thôi. Không thì chẳng bao giờ thoát khỏi tay lão đại úy kia đâu.”
Marco quay người lại trên ghế, vắt tay lên tấm ngăn giữa cậu ấy với viên đại úy.“Ông biết chứ, tôi hổng nghĩ là ông có quyền bắt giữ chúng tôi. Ý tôi là, ông là quân cảnh đúng hông? Và đây hổng phải là một căn cứ quân sự.”
Viên đại úy đỏ mặt. Ổng lôi trong túi áo khoác ra một máy điện thoại di động và bấm số.“Hello? An ninh LâmViên? Đây là Đại úy Torrelli, mã số an ninh tám-bảy-hai-chín-chín. Tôi cần…”
“Giỏi thiệt đó Marco,” Jakeđảo hai con mắt.
“Mọi việc bắt đầu phức tạp rồi,” Jake nói. “Sẵn sàng nha.”
Con thuyền độc mộc băng qua một khuôn cửa, lọt vô một khoảng không tối đen như mực.
“Nào!” Jake rít lên.
Tôi đứng dậy. Tôi quay qua trái. Chẳng có gì ngoài bóng tối. Tôi quay qua phải. Cũng chỉ tối đen. Không phải tối như bóng tối trong phòng ta ngủ ban đêm, mà tối như thể mắt ta bị đui vậy đó.
Tôi bước ra khỏi con thuyền, phó mặc mọi sự cho trời.